***
Tầng ba Tường Nhạc Hối.
Trong phòng chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt thanh tú và gầy gò của Thương Vân Tú. Trán y lấm tấm một lớp mồ hôi dày, không ngừng tích tụ và trượt xuống làm ướt tấm nệm.
Tiếng mở cửa vang lên, là Phúc Tường bưng nước đi vào.
"Mấy giờ rồi?"
Chỉ mỗi câu này mà Thương Vân Tú phải nói rất khó khăn, hơi thở phả ra từ mũi trở nên gấp gáp, giữa đôi môi mím chặt lộ ra chút màu trắng của hàm răng, y đang cố gắng chịu đựng cơn đau đớn bỏng rát ở trên lưng.
"Gần mười một giờ." Phúc Tường không dám nhìn lưng của Thương Vân Tú, da thịt và quần áo lẫn vào nhau, bị roi chín khúc quất đến mức máu thịt be bét.
Cậu ta mang theo một mảnh vải trắng mịn để lau máu nhưng không dám chạm vào lung tung. Cậu ta vươn tay ra mấy lần rồi rụt về, khuyên nhủ: "Ông chủ Thương, hay chúng ta đi bệnh viện đi. Vết thương thế này sao ngài có thể mặc kệ..."
"Đây là thứ Hồng Cẩm Văn muốn thấy..." Ánh sáng trong đôi mắt của Thương Vân Tú vụt tắt, bình thản nói: "Ông ta muốn xem tôi xử lý thế nào, biện pháp làm cho ông ta hài lòng nhất có lẽ là cam chịu. Ông ta hy vọng sẽ nhìn thấy sự cố chấp của tôi, bởi vì kiểu người ngu ngốc này là dễ khống chế nhất."
"Rõ ràng ngài có cách giết Hồng Cẩm Văn, sao vẫn còn chịu khổ mà đi theo ông ta... Lẽ ra ông ta đáng chết lâu rồi!"
Phúc Tường siết chặt khăn, căm hận không thôi. Cậu ta không tận mắt nhìn thấy trận đòn roi kia, chỉ nghe thấy tiếng roi quất xuống, không nghe Thương Vân Tú rên lên tiếng nào. Cậu ta cứ ngỡ không phải vết thương gì to tát, ai ngờ lúc đi vào đỡ người suýt thì bị hù chết, khắp phòng toàn là máu. Đây đâu phải gia pháp, rõ ràng là muốn mạng người!
Thương Vân Tú lắc đầu: "Ông ta chết thì sao có thể bắt được mấy thương nhân nước ngoài kia?"
Phúc Tường không lên tiếng, Thương Vân Tú cố gắng nặn ra một cụ cười, an ủi nói: "Yên tâm, tôi không sao..."
Ánh mắt của y mơ màng, ý thức dần tan rã, Phúc Tường không đành lòng, thả khăn xuống đi ra ngoài: "Tôi đi gọi điện thoại cho Nhị gia."
"Khoan đã..." Thương Vân Tú nằm sấp không nhúc nhích, giọng nói yếu ớt đến mức không nghe rõ, giống như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào: "Tôi không muốn hắn biết, cậu đừng nói."
"Ông chủ Thương..." Phúc Tường nhíu mày không đồng ý.
Thương Vân Tú chống người dậy: "Cậu không nghe lời tôi nữa sao?" Y nói quá vội vàng, ho khan không ngừng, hai gò má ửng hồng lên, mồ hôi trượt xuống mũi. Phúc Tường chạy đến đỡ, Thương Vân Tú rút tay ra: "Không muốn nghe thì thôi, cậu quay về đại viện, làm chuyện cậu muốn làm đi..."
...
Tam Cảnh viên.
"Cậu hai, ông chủ Thương sai người đưa một tờ giấy tới."
Người hầu đứng trước cửa thư phòng, Phó Vinh Khanh nghĩ thầm Tú Tú đã xong việc, nên đi đón người về biệt thự Dương Lâm rồi. Hắn không ngẩng đầu, chỉ gật đầu ra hiệu cho cô ấy đi vào, nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Phó Vinh Khanh đưa tay nhận tờ giấy, thả bút máy xuống mở ra xem.
[Em ra ngoài bàn chuyện làm ăn với Hồng Cẩm Văn, ba ngày, Nhị gia đừng nhớ mong.]
Phó Vinh Khanh khá bất ngờ, nhìn người hầu kia và hỏi: "Đưa tới khi nào?"
"Vừa nãy ạ."
Chữ viết đúng là của Tú Tú, trước đó Hồng Cẩm Văn thường dẫn y ra ngoài bàn chuyện làm ăn để dễ thành công, chuyện này cũng không kỳ lạ. Chỉ là lần này y không nói trước với hắn mà lại đi rất đột ngột.
Phó Vinh Khanh cất kỹ tờ giấy, bỏ tài liệu trên bàn vào trong ngăn kéo, định sẽ đến Tường Nhạc Hối một chuyến, ít nhất là tiễn Tú Tú đi. Lúc đến không thấy người đâu, chỉ có Phúc Tường đứng ở cửa nói chuyện với quản lý, không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta.
Phó Vinh Khanh thò đầu ra từ chỗ ghế lái, vẫy tay với cậu ta: "Ông chủ của cậu đâu?"
"Ông chủ Thương rời khỏi thành rồi." Phúc Tường chạy chậm tới, cúi đầu hỏi: "Cậu Phó chưa nhận được giấy của ông chủ Thương sao?"
"Nhận được rồi." Phó Vinh Khanh hỏi: "Khi nào xuất phát, ngồi thuyền hay sao, địa điểm chỗ nào?"
"Đi từ nửa tiếng trước rồi, ông chủ Hồng đột nhiên nói vậy, ông chủ Thương cũng không kịp nói với ngài." Phúc Tường dừng lại một chút: "Đi thuyền đến Biện thành ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!