Chương 5: Mặt đỏ như máu

***

Phó Vinh Khanh ngừng thở, đại não trống rỗng trong giây lát.

Cái hôn này thoang thoảng mùi hương trên người Thương Vân Tú.

Nghĩ đến đây không hiểu sao hắn lại thấy hơi rầu rĩ, vốn nên cẩn thận từng bước, giờ lại bất ngờ bị "trêu ghẹo".

Phó Vinh Khanh lẳng lặng che giấu điểm bất thường, trong lòng không cam tâm. Hắn nghiền ngẫm nâng cằm của Thương Vân Tú lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v*, rất có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.

"Ván này, Tú Tú thắng."

"Khách sáo rồi." Thương Vân Tú đẩy bàn tay đang nắm cằm mình ra. Y không cho siết cằm, Phó Vinh Khanh lại ôm lấy vòng eo y, nói: "Cái chạm như chuồn chuồn lướt nước thì được gì, không nếm ra vị gì cả."

"Nhưng Nhị gia chỉ nói hôn một cái, đâu nói làm gì khác." Đôi mắt của Thương Vân Tú trong veo, lộ ra vẻ vô tội, chút vô tội ấy còn xen lẫn ý cười xấu xa, không biết là đang nảy ra ý xấu gì.

Phó Vinh Khanh cười gợi đòn, từ từ áp sát y, trông có vẻ muốn tiếp tục chuyện vừa rồi, hôn thêm lần nữa. Thương Vân Tú bị hơi thở nóng bỏng của hắn làm đỏ mặt, nhưng phía sau y là tường, không thể lùi được nữa, đành yên lặng nín thở.

Ngay khi cái hôn sắp đến, trong ngõ truyền đến tiếng phanh chói tai, sau đó là tiếng bước chân rải rác vang lên. Sắc mặt của Thương Vân Tú đột nhiên thay đổi, đẩy Phó Vinh Khanh ra.

"Có người đến." Thương Vân Tú cúi đầu, dùng khăn mặt màu đen che lên mặt mình, thắt nút lại. Y chạy vài bước thì thấy mắt cá chân phải hơi nhói lên, lảo đảo suýt nữa cắm mặt xuống đất. Y cắn răng túm Phó Vinh Khanh đang ở bên cạnh, kéo hắn vào nhà nơi con chó đang sủa, đi thẳng tới cửa sau.

Chân của y không thể trèo tường, cánh cửa duy nhất lại có một cái khóa sắt, khóa cứng ngắt.

Phó Vinh Khanh biết rõ y muốn làm gì, hắn bèn nhấc chân đạp văng cánh cửa đang bị khóa kín. Con chó sủa càng dữ hơn, chủ nhà trong phòng bừng tỉnh, rọi đèn chiếu sáng cả sân sau.

Phó Nhị gia lôi mấy tờ tiền giấy ra nhét vào trong khe cửa sổ, ánh mắt của Thương Vân Tú dừng lại ở nơi đó một lúc, biết đây là Phó Vinh Khanh bồi thường tiền cửa. Y nhìn Phó Vinh Khanh rồi khập khiễng đi ra từ cửa sau.

Phó Vinh Khanh thì dừng lại, quay đầu chờ đám người xuất hiện.

Đám người này không giống cảnh sát.

Trên thực tế cũng không phải, bốn năm tên cướp xông tới. Có người hét to nói: "Đừng để bọn hắn chạy!"

Phó Vinh Khanh nấp vào trong bóng tối nhấc cái cuốc sau cửa lên, sau khi nghiêng người lách qua thì dùng cuốc chặn kín cửa gỗ lại.

Bên ngoài cánh cửa này là một rừng cây, đi xuyên qua rừng cây có một con sông, không có đường đi.

Mắt cá chân của Thương Vân Tú bị trẹo sưng lên thành một mảng tím xanh, y loạng choạng bước đi, dựa lưng vào thân cây nghỉ lấy sức.

Phó Vinh Khanh chạy tới, dựa vào cây với y, hỏi: "Em biết họ là ai không?"

Thương Vân Tú đáp: "Không biết."

"Vậy em che mặt làm gì?"

"Cũng không phải làm việc tốt, sao lại không che mặt?" Thương Vân Tú ho khẽ hai tiếng, âm thầm nghĩ cách ứng phó.

Khuôn mặt đỏ ửng vì chạy vội của y càng xinh đẹp dưới ánh trăng, giống như một cô gái xinh đẹp đánh phấn thoa son, chỉ cần một cái nhăn mày hay nụ cười đều động lòng người. Phó Vinh Khanh lau mồ hôi cho bản thân, im lặng nhìn quanh rồi hỏi: "Bên kia con sông này là phố Đông Hưng, ông chủ Thương biết bơi không?"

Thương Vân Tú còn không thèm nhìn mặt nước, trong mắt lóe lên vài phần phức tạp, hiển nhiên là không vui khi phải xuống nước. Nhưng bên kia rừng cây, ánh lửa càng ngày càng gần, y không có lựa chọn nào khác, không cần người khác giục đã nhảy xuống nước trước.

Phó Vinh Khanh nhìn thấy, trong đầu nảy ra một ý.

Bơi mười mấy phút, khăn che mặt đã rơi đâu mất, Thương Vân Tú ngửa mặt lên thở, mệt mỏi không còn sức, y vịn vào bờ nhưng không còn sức để leo lên. Bên tai vang lên tiếng nước rào rào, Phó Vinh Khanh cầm lấy cánh tay của y, kéo người lên bờ.

"Tú Tú cơ thể mỏng manh, đúng lúc tôi là người chu đáo, đốt đèn lồng cũng khó tìm được một người như tôi." Phó Vinh Khanh nằm ngửa trên bờ thở hổn hển, dù mệt mỏi như vậy nhưng miệng vẫn không quên trêu chọc: "Tú Tú, đêm nay chúng ta xem như có quan hệ cùng vượt sinh tử, em thật sự không cân nhắc…"

"Thật là khiến tôi thấy vinh hạnh." Y nhìn Phó Vinh Khanh, đứng dậy: "Giờ không phải lúc nghỉ ngơi, bọn họ cũng nhảy xuống sông, mau đi thôi Nhị gia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!