Chương 49: Có mắt nhìn

***

Thương Vân Tú tự mình đưa Hồng Cẩm Văn về nhà, trên đường về y bắt đầu lên cơn sốt, y trượt xuống và ngã ra ngủ thiếp đi ở ghế sau.

Phúc Tường lái xe đi thật xa mới quay đầu lại gọi y vài tiếng, nghe thấy tiếng đáp lại mới yên tâm lái tiếp.

Cậu ta nói: "Ngài đừng về khách sạn nữa, đúng lúc cậu Phó đang ở bệnh viện, ngài đi khám bác sĩ đi."

Thương Vân Tú không lên tiếng, y mệt đến mức không mở mắt nổi.

Bên này, Tống Linh Duật có Triệu Nguyên Tự chăm nom, Nhị gia không có việc gì để làm bèn ước lượng thời gian rồi đi xuống lầu. Trong lúc hắn đang hút thuốc ở cửa, một chiếc xe màu đen rẽ vào cổng bệnh viện.

"Tú Tú đâu?" Phó Vinh Khanh không nhìn thấy người, hắn dập điếu thuốc và xua tan mùi hương trên người, hỏi Phúc Tường: "Y không đến cùng cậu à?"

"Đến rồi, đến rồi." Phúc Tường dừng hẳn xe và tắt máy, mở cửa bước xuống: "Nằm ở ghế sau, không khỏe lắm."

Phó Vinh Khanh xoay người, nhìn người ngồi ở ghế sau qua tấm kính cửa sổ, thấy rõ rồi mới mở cửa xe ngồi vào.

Hắn đặt đầu của Thương Vân Tú lên chân mình, sờ trán, quả thực nóng như cái túi sưởi tay: "Sao mới đây đã sốt đến mức này, y đi làm gì rồi?"

Phúc Tường nói: "Ở trong khách sạn một hồi, sau đó đưa Hồng Cẩm Văn về Hồng trạch, lúc quay về là bắt đầu mơ mơ màng màng..." Có vẻ cậu ta không cảm thấy kinh ngạc, mấy lần muốn nói lại thôi. Cậu ta muốn nói Thương Vân Tú ngủ một giấc là khỏe lại ngay, nhưng nghe có vẻ vô lương tâm nên không dám nói.

"Vinh Khanh." Thương Vân Tú vẫn còn chút ý thức, bàn tay nắm chặt ống tay áo của Phó Vinh Khanh, không muốn nằm, muốn được hắn ôm.

Phó Vinh Khanh ôm eo người ta kéo người vào lòng mình, hôn lên trán y một cái: "Sớm biết như thế, khi nãy tôi đã không cho em về đó."

"Em muốn về mà cũng trở về rất đúng lúc." Thương Vân Tú vừa nóng vừa lạnh, hai cánh tay cuộn trong lòng Nhị gia, y lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngài Tống thế nào rồi?"

"Bị vỡ đầu, may bảy mũi."

Thương Vân Tú khẽ dạ, đầu vừa nặng vừa choáng váng, không cố được nữa đành nhắm mắt. Phó Vinh Khanh tìm cái chăn mỏng bọc người lại rồi ôm ra ngoài, không để y hứng chút gió nào. Lòng hắn đau nhói lên, cảm thấy rất áy náy với Thương Vân Tú. Lúc trước y đã bị ho rồi mà hắn còn dẫn y đến Tứ Lâm Công quán làm bậy.

Phúc Tường đuổi theo lên cầu thang, vừa đi vừa nói: "Cậu Phó, đây là bệnh cũ, mỗi năm khi giao mùa ông chủ Thương chắc chắn sẽ bệnh một trận, lặp đi lặp lại, chờ đến khi nhiệt độ ổn định mới khỏi hẳn được."

Phó Vinh Khanh nói: "Lặp đi lặp lại? Sao từ trước tới nay tôi chưa từng nghe cơn sốt nào khó nhằn đến thế?"

"..." Phúc Tường lí nhí đáp: "Trước kia ông chủ Thương không uống thuốc, toàn cố chịu đựng cho qua."

Phó Vinh Khanh nghe mà trong lòng không thoải mái: "Không hề làm gì cả, cứ bệnh cho đến khi hết thì thôi?"

"Ông chủ Thương nói uống thuốc sẽ dễ mệt lả, trí nhớ cũng không tốt, y không uống." Phúc Tường cũng không đồng ý cách làm của Thương Vân Tú, nhưng có làm thế nào cũng không khuyên nổi. Thương Vân Tú mà bướng bỉnh thì có mười con trâu cũng khó địch lại.

"Tôi biết rồi."

Phó Vinh Khanh đưa người vào phòng bệnh lúc trước, hắn mở hé cửa sổ để thông gió, thay cho y bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình. Y sốt quá cao, hạ sốt vật lý không thấy hiệu quả, hắn dứt khoát tiêm một mũi hạ sốt vào mông y.

Mũi tiêm này làm Tú Tú đau đến mức cuộn tròn, trong mơ còn nức nở.

"Đau cũng phải tiêm, không lại sốt thành vợ ngốc mất." Phó Vinh Khanh kéo quần của y lên, trong lòng có cảm giác tội lỗi, vỗ lưng y dỗ dành.

Khi tỉnh lại đã ở biệt thự Dương Lâm, Thương Vân Tú khẽ nhúc nhích, một bên mông đau nhói không dùng sức được. Nhị gia còn đang ôm y ngủ, ngoài trời đã sáng lên, trời mưa mãi không dứt, chỉ nhìn sắc trời thì không đoán được là mấy giờ.

Y hơi ngước cằm lên, nhìn thấy một quầng thâm nhạt dưới mắt Nhị gia, tiếng hít thở khẽ khàng, chỉ nghe là biết cả đêm không được ngủ ngon.

"Tỉnh rồi à?"

Y vừa động đậy, Phó Vinh Khanh đã mở mắt, hắn siết chặt cánh tay, dùng môi áp lên trán y đo nhiệt độ, thấy không sốt mới yên tâm.

Nhị gia hôn một cái, nhấc chân gác lên người Tú Tú: "Hôm nay không cho em đi, yên tâm ở đây hai ngày đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!