***
Đầu óc Tống Linh Duật choáng váng nhưng nét mặt không có gì khác thường, anh ta vẫn lịch sự trò chuyện với ông cụ Tiền. Nước đọng trên mặt đất không biết sâu cạn, mỗi bước đi của anh ta đều nhẹ nhàng như giẫm trên bông.
"Để hôm khác tôi sẽ tự đến xin lỗi ngài và cô Tiền, tiệc sinh nhật đang êm đẹp lại ầm ĩ thành thế này." Tống Linh Duật cảm thấy đồ đội trên đầu quá nặng, vừa đi vừa tháo bớt một chút.
"Ngài Tống nói gì vậy, chỉ cần cậu không sao thì là may mắn trong may mắn rồi." Thấy anh ta đi đứng vững vàng, ông cụ Tiền thu tay lại, lấy khăn tay đưa cho anh ta lau máu.
Tống Linh Duật cầm lấy áp lên trán, nói: "Cũng may là có người thay thế, không gây ra chuyện sai lầm gì."
Đang nói chuyện, Tống Linh Duật đột nhiên lảo đảo, đầu óc choáng váng, vài chiếc kẹp tóc đang nắm trên tay rơi xuống, cả người cũng mềm nhũn ra.
Nhóm của Phó Vinh Khanh đuổi theo, hành động nhanh chóng, ai ngờ hai tay vồ vào khoảng không, Triệu Nguyên Tự đã lao ra trước hắn.
Hắn ta một tay đỡ cánh tay, một tay ôm eo đỡ người đứng vững, sốt ruột quát: "Tống Linh Duật, anh làm sao đấy!"
Ai cũng biết Triệu Nguyên Tự là học trò của Tống Linh Duật nhưng có học trò nào lại nói với thầy của mình như thế. Thương Vân Tú cũng thấy kỳ lạ, vô thức nhìn xem ngài Tống có phản ứng gì.
Tống Linh Duật như không nghe thấy, thậm chí không hề nhìn Triệu Nguyên Tự, anh ta đưa tay đẩy hắn ta ra không cho đỡ mình. Tống Linh Duật quay đầu đúng lúc trông thấy hai người Phó Vinh Khanh, Thương Vân Tú không quá thân quen, anh ta do dự một phen rồi nhờ Phó Vinh Khanh đưa mình đến bệnh viện.
"Để tôi." Triệu Nguyên Tự coi như không nghe thấy gì, ôm ngang người lên, không nói gì thêm mà chỉ bước tới trước.
"Ngài Tống?"
Ông cụ Tiền không yên tâm khi để anh ta đi như thế, ông quay đầu nhìn thấy Thương Vân Tú cũng ở đây, sốt ruột muốn giải thích rõ ràng thân phận của mình nhưng bây giờ lại không phải lúc. Hai người nhìn nhau gật đầu rồi thôi.
"Để tôi tự đi, thế này lỡ để người ta nhìn thấy thì phải giải thích thế nào đây." Tống Linh Duật không muốn làm ầm ĩ khó coi, động tác giãy giụa không lớn, hơi thở rối loạn, ngạt thở đến phát hoảng. Vết thương trên trán anh ta nhói đau sau khi đã dần tỉnh táo lại.
"Không giải thích được thì thôi, anh sợ cái gì? Vẫn cảm thấy tôi làm anh mất mặt à?" Triệu Nguyên Tự cúi đầu nhìn anh ta, máu trên trán Tống Linh Duật chảy hết xuống mặt mũi, hòa lẫn với lớp trang điểm lộng lẫy trên má, nhìn mà thấy sợ: "Anh có bản lĩnh thật đấy, sân khấu kịch lớn như vậy mà cũng có thể ngã xuống."
Tống Linh Duật nhắm mắt lại: "Không liên quan gì tới cậu." Anh ta giãy giụa muốn xuống tự đi, dọc đường toàn là người, anh ta luôn cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhòm ngó chế giễu mình.
Đặc biệt là người sau lưng, Tống Linh Duật kiêu ngạo nửa đời người là cứ mất mặt trước người này mãi.
"Tôi lái xe tới." Phó Vinh Khanh nói: "Đến bệnh viện của tôi gần đây đi, phải cầm máu trước đã." Hắn nói rồi lườm Triệu Nguyên Tự một cái: "Cậu cũng đi à?"
"Tôi muốn đi theo anh ta đấy, sao không thể đi?"
Tống Linh Duật lại xa cách nói: "Không cần cậu theo, nếu đã tới Tứ Lâm Công quán thì làm chuyện mà cậu muốn làm đi. Triệu Nguyên Tự, hôm nay là lần cuối cùng, sau này tôi và cậu không liên quan gì nữa... Chúc cậu mọi chuyện suôn sẻ."
Anh ta đi tới cửa, Đường Dật hết hồn vội mở cửa dìu anh ta lên xe.
Thương Vân Tú quay người liếc nhìn Triệu Nguyên Tự, sao y có cảm giác quan hệ giữa hắn ta với ngài Tống khá vi diệu.
Trừ điểm vi diệu ấy ra, y xem như đã rõ mục đích của Triệu Nguyên Tự khi đến Tứ Lâm Công quán, hắn ta muốn làm cháu rể của ông cụ Tiền.
"Anh đưa ngài Tống đi đi, em về Tường Nhạc Hối." Thương Vân Tú cởi áo vest đang khoác trên người ra đưa cho Phó Vinh Khanh, định ra ven đường xem có xe kéo nào không. Tường Nhạc Hối cách đây không xa, bây giờ không có thì cũng đi bộ qua được.
"Khoan đã." Một nỗi chua xót xộc lên não của Phó Vinh Khanh, nói hết lời dỗ dành người ta ngồi ở ghế phó lái. Đường Dật ở lại Tứ Lâm Công quán chăm sóc cha mẹ hắn, hắn tự lái xe đưa người tới bệnh viện xử lý vết thương trước.
Hai người đứng ở hành lang im ắng, cuối cùng Phó Vinh Khanh không nhịn được nữa, hắn ôm người vào lòng nhận sai: "Tôi sai rồi."
Thương Vân Tú dựa vào cửa sổ, đưa tay ôm lấy hắn: "Sao Nhị gia lại nói như vậy?"
"Nếu đầu Tống Linh Duật chảy nhiều máu hơn nữa thì sẽ lớn chuyện, tôi không để ý đến em, em có trách tôi không?"
"Em biết, cũng không trách anh." Thương Vân Tú bình tĩnh nhìn hắn mấy giây, thở dài nói thật: "Cũng có một chút nhưng không đến mức giận anh. Anh và ngài Tống quen biết nhiều năm như vậy, thân như người nhà, quan tâm, sốt ruột mới là bình thường."
"Để tôi ôm em một cái." Phó Vinh Khanh ôm lấy y: "Em trả lại áo khoác, còn muốn tự về Tường Nhạc Hối, tôi cứ nghĩ em giận nên không cần tôi nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!