***
"Tôi không đi." Phó Vinh Khanh không có ý định để Thương Vân Tú ở lại một mình, càng không dẫn y theo cùng vào lúc này. Cha hắn tính toán cái gì không cần nghĩ cũng biết, hắn không muốn để Tú Tú vô duyên vô cớ phải chịu ấm ức.
Vốn đi vào Tứ Lâm Công quán là ý định nhất thời, nói một cách khác, nếu muốn tìm thằng nhóc Triệu Nguyên Tự thì cũng không nhất thiết phải ở đây. Nhị gia bực bội nói: "Đi thôi, tiệc sinh nhật quái gì, không tham gia nữa."
Thương Vân Tú bị hắn kéo đi mấy bước, y dừng lại, lo lắng vỗ bàn tay trên eo mình: "Sao Nhị gia giống như con nít thế."
Y đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo của Phó Vinh Khanh, nơi này có nhiều người lui tới nhưng Tú Tú vẫn cẩn thận tỉ mỉ như cũ, còn ngẩng đầu hôn lên má hắn: "Cha mẹ anh biết anh đã đến, anh không qua đó họ sẽ mất mặt lắm. Em biết anh lo lắng cho em, tấm lòng này em nhận, nhưng đi thì vẫn phải đi."
"Em dỗ dành như thế, tôi biết làm sao bây giờ?" Phó Vinh Khanh thành thật nói: "Cha tôi dẫn Lâm Uyển Quân đến sợ là muốn giới thiệu người con dâu này với bên ngoài. Tôi đến đó không phải là như ý của ông ấy sao?" Hắn tiến không được mà lùi chẳng xong, dứt khoát ôm Tú Tú đến nơi ít người hôn hôn một phen. Hai tay hắn ôm lấy người kéo vào lòng mình, cơ thể của y lạnh, ôm vào không thấy chút thịt nào, sao có thể để nhóc đáng thương này chịu chút ấm ức nào được chứ!
Nhị gia nói: "Tôi đề nghị em đi cùng tôi, đây chỉ là đề nghị. Nếu Tú Tú thấy khó xử thì chúng ta sẽ ra ngoài, em muốn gặp Triệu Nguyên Tự, Nhị gia sẽ nghĩ cách cho em."
"Đi cùng nhau?"
"Đi cùng tôi mang ý nghĩa thế nào chính em rõ hơn tôi, chuyện của hai ta sẽ truyền ra ngoài, em sẽ khó mà ăn nói với Hồng Cẩm Văn."
Chuyện quán rượu Nguyệt Mãn bị cháy năm đó Phó Vinh Khanh vẫn chưa nắm rõ, hắn không thể bóc vết sẹo của người ta, cũng không thể mở miệng hỏi thẳng Tú Tú. Nhưng bây giờ hắn đã có chút manh mối, ít nhất là biết cái chết của cha mẹ Thương Vân Tú chắc chắn có liên quan tới Hồng Cẩm Văn.
Thương Vân Tú đã rất cố gắng để giành được sự tin tưởng từ Hồng Cẩm Văn. Hai nhà Phó
- Hồng đáng ngấm ngầm lẫn công khai đấu đá với nhau, bọn họ công khai ở bên nhau thật sự không ổn…
"Ôm em thế này, em còn tưởng anh muốn nói xin lỗi với em chứ." Thương Vân Tú nhẹ giọng nói, bên môi thấp thoáng ý cười: "Phó Vinh Khanh là người thế nào, sao lúc này lại lo trước lo sau thế? Chắc chắn em sẽ không đi cùng anh, chưa bàn đến cha anh không mong muốn, Lâm Uyển Quân là một cô gái, Nhị gia bảo cô ấy phải làm sao bây giờ?"
"Tôi thấy cũng lạ, rốt cuộc cô ta muốn gì, muốn chọc giận tôi hay chọc giận em?" Phó Vinh Khanh nói cho y biết suy nghĩ của mình: "Em cẩn thận nghĩ lại xem, cha mẹ tôi đều là người khiêm tốn, trước đó lúc khuyên cô ta đến Tam Cảnh viên cũng là hỏi ý kiến của cô ta. Cô ta thì sao? Vừa khóc vừa gào nói không bằng lòng, làm bung bét đến mức khiến chuyện bí mật đều bị người ta biết hết, cô ta có âm mưu gì đây?"
"Nhị gia còn nói người khác, anh đăng báo làm cả thành đều biết đấy thôi."
"Đúng là tôi đã làm sai, bây giờ nói thật em có tin tôi không?" Phó Vinh Khanh buông người ta, bốn mắt nhìn nhau, chờ Tú Tú gật đầu hắn mới nói tiếp: "Lâm Uyển Quân là người bày ra chuyện này trước, cô ta là ca sĩ khá nổi tiếng, chuyện lung tung rối loạn của cô ta một truyền mười, mười truyền trăm. Cha mẹ tôi lại thành người ghét nghèo yêu giàu, tôi có thể làm gì nữa đây?
Chẳng phải chỉ có thể đội cái nồi này sao?"
"Lâm Uyển Quân không ti tiện như anh nói đâu."
"Em lại nói đỡ cho cô ta. Tôi thấy em đây là người tình trong mắt hóa Tây Thi." Phó Vinh Khanh không giận, mạch suy nghĩ vẫn rõ ràng: "Em đừng tin cô ta. Cha mẹ cô ta có mối quan hệ phức tạp với nhà họ Phó, người dân ở Bình Dương đã quên sạch từ lâu, chính cô ta lôi ra giả làm nạn nhân. Mẹ tôi mời cô ta tới Tam Cảnh viên, cô ta kiêu ngạo không đi, tôi đoán cô ta không ngờ mẹ tôi lại nghe theo lời cô ta.
Cô ta luống cuống, lúc này mới cách không bao lâu đã đòi vào ở đấy!"
"Thật ư? Em không để ý…" Trong ấn tượng của Thương Vân Tú chỉ có Lâm Uyển Quân không lên sân khấu, khóc lóc nói rằng Phó Vinh Khanh ép hôn, còn lại không nhớ rõ lắm.
"Một cô gái, tâm tư kín đáo đến mức này…" Phó Vinh Khanh đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Trên tay cô ta đeo vòng phỉ thúy, là vật gia truyền của con dâu nhà họ Phó. Chỉ sợ là cô ta muốn đeo cho em xem, nào biết vợ ngốc của tôi lại không biết thứ này."
"Hả?" Thương Vân Tú nhíu mày: "Vì sao lại đeo cho em xem?"
"Em hỏi cô ta đi."
Phía sau truyền đến vài tiếng ho khan, Bạch Tri Thu sợ hai người không nghe thấy nên ho đến mức đau cả họng. Bà đứng tại chỗ nói: "Mẹ muốn đi qua."
"Mẹ đi thì đi, chúng con có làm gì đâu." Phó Vinh Khanh quay đầu thì thấy mẹ mình đến một mình, thật là đúng lúc. Hắn hỏi một chút chuyện hôm nay là thế nào.
Bạch Tri Thu nói: "Cha con uống một chút rượu, đang tìm con đấy." Bà nhìn Thương Vân Tú, hơi vươn tay ra. Lần trước hơi vội vàng, lần này phải nhìn thật kỹ, Bạch Tri Thu nhớ những lời con trai đã nói lúc trước, càng cảm thấy đứa trẻ này có duyên. Bà dịu giọng nói: "Tú Tú, dù nghe Vinh Khanh gọi như vậy nên cô gọi theo nhé? Ừm, sức khỏe của con đã ổn hơn chưa?
Vinh Khanh nói con bị bệnh một thời gian rồi."
"Đã khỏe ạ, cảm ơn bà Phó đã quan tâm." Thương Vân Tú ngượng ngùng, bà Phó càng dịu dàng lại càng khiến y không biết phải làm thế nào.
"Mẹ, Lâm Uyển Quân là do mẹ mời về à?" Phó Vinh Khanh dựa vào cây cột, nhướng mày tỏ vẻ không vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!