Chương 45: Sao tôi thấy em không vui lắm?

***

Ngài Tống chột dạ thật, nghe thấy mùi thuốc súng mà muốn tránh đi thật nhanh. Trùng hợp thay, quản lý của Lê viên đi vào bàn giao công việc với anh ta, dù không phải chuyện quá quan trọng nhưng anh ta nghe xong vẫn vội vã chạy ra ngoài.

Lúc bước đi chiếc tua rua vàng nhạt trên trang phục hí lắc lư qua lại, không hề có vẻ lộn xộn, giống như cảm giác gọn gàng mà Tống Linh Duật thể hiện ra ngoài.

Mặc dù anh ta hát hí khúc nhưng lại là một người khiến người ta có cảm giác yên bình.

Thương Vân Tú nhìn bọn họ, trong lòng nổi lên cảm giác ghen tị.

Tống Linh Duật và Phó Vinh Khanh quen biết bảy tám năm, con người có bao nhiêu lần bảy tám năm chứ. Từ đầu đến cuối y đều cảm lấy sự quan tâm của Phó Vinh Khanh với ngài Tống ở lầu Phù Dung lần trước không phải giả, ngài Tống xứng đáng.

Phó Vinh Khanh say mê hí khúc, sao lại không thể vì hí mà thích ngài Tống chứ.

Những hạt châu trên chiếc màn cửa màu xanh thẫm va vào nhau vang lên tiếng lách cách, Thương Vân Tú hoàn hồn, giật mình hít một hơi khí lạnh, cổ họng y bỗng ngứa ran phải che miệng ho khan, ho mới vài lần mà mặt đã đỏ bừng.

Phó Nhị gia đưa tay sờ mặt và trán bị gió thổi lạnh buốt của y, sau đó lại nghe thấy y đổi giọng nói: "Nhóc yếu ớt bị cảm lạnh rồi."

Tú Tú đi ra ngoài đã mặc khá dày. Lúc giao mùa nóng lạnh thất thường, Lê viên là một nơi rộng lớn như vậy, không thể không có thuốc. Phó Vinh Khanh đi ra ngoài vài phút, lúc quay lại đã cầm theo một ấm nước sôi.

"Có khó chịu không?" Hắn rót một ly nước rồi cầm trong tay thổi cho nguội: "Uống chút nước nóng để làm ấm cổ họng đi, lát về nhà tôi sẽ xem kỹ cho em."

"Không sao, chỉ bị gió thổi ngạt thôi." Thương Vân Tú nói. Nhận ra nơi này không phải ai cũng có thể ra vào bèn đi dậy đi tới chen chúc cùng một cái ghế với Phó Vinh Khanh, gần như núp hẳn trong lòng hắn, im lặng ôm hắn.

"Này là sao đấy?" Phó Vinh Khanh thả ly nước xuống, cúi đầu nhìn y, đưa tay n*ng m*ng y để y ngồi trên chân mình: "Nếu không khỏe thì giờ chúng ta về nhà, lúc đầu em không nên chạy loạn." Hắn áp mặt vào trán của Thương Vân Tú, cảm giác hơi nóng, nóng hơn lúc ra ngoài vào buổi chiều.

"Không thấy khó chịu, em muốn dựa vào anh." Thương Vân Tú hơi ngước mắt, nhìn thấy cây quế trong Lê viên thông qua cửa sổ thủy tinh. Những bông hoa nhỏ bị mưa quật rơi xuống đất, nước mưa hòa vẫn mùi hoa quế rồi tan vào không khí, ngửi vào rất dễ chịu.

Nhị gia hỏi: "Sao tôi thấy em không vui lắm?"

"Không có mà."

"Em nghĩ tôi không nhìn ra à?" Phó Vinh Khanh xoa cằm y, nâng gương mặt rõ ràng là cô đơn này lên áp sát vào mình: "Thương Vân Tú à Thương Vân Tú, Nhị gia sợ nhất là thấy em ấm ức. Vừa rồi khi em nhìn Tống Linh Duật ra ngoài là tôi đã thấy là lạ, em không tin tôi, là tôi đáng chết. Ngay từ đầu tôi đã không nên làm loạn, dùng thủ đoạn hèn hạ này để lừa gạt em."

"Nhị gia..." Lòng Thương Vân Tú siết chặt.

Suy nghĩ bị Phó Vinh Khanh phân tích rõ ràng nhưng cũng không hoàn toàn đúng, thế là y lắc đầu không đồng ý.

"Tôi làm em bị bệnh. Trái tim của người bệnh thường mong manh hơn bình thường, bên ngoài lại mưa, khó mà không suy nghĩ lung tung." Phó Vinh Khanh ôm chặt người trong lòng: "Chỉ một lát thôi nhé, sau này không được như thế nữa."

Thương Vân Tú đồng ý với hắn, chút phiền muộn bất chợt kia dần rời khỏi y sau từng nhịp thở, cuối cùng cơ thể cũng dần ấm lên.

Điều kiện có hạn, Nhị gia sai người nấu thuốc Đông y xua lạnh, bây giờ thuốc đã nấu xong. Nghe thấy tiếng bước chân, Thương Vân Tú chui ra khỏi lồng ngực của Phó Vinh Khanh, thản nhiên ngồi xuống chỗ của mình.

Phó Vinh Khanh đổ thuốc ra, thổi thổi rồi tự nếm một ngụm, đắng đến mức nhíu mày, hắn hỏi quản lý xem có kẹo không, hoặc mứt hoa quả cũng được.

"Có, chiều nay vừa mua kẹo sữa." Quản lý khom người ra ngoài lấy.

Thương Vân Tú thấy thế thì im lặng cười, y cảm thấy Phó Vinh Khanh như nuôi một đứa trẻ. Chỉ sợ người bình thường cũng chẳng chăm sóc cẩn thận được như hắn. Nhớ ngày đó khi thấy hắn giỡn với trẻ con ở lầu Vạn Bảo, nói không chừng hắn thật sự thích.

Phó Vinh Khanh ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy nụ cười này, thế là hắn liên tục hỏi lý do. Thương Vân Tú không nói, chỉ mỉm cười.

Trong đại viện cũng có một đứa trẻ, Thương Vân Tú không có cha mẹ, thím Giang xem như là cha mẹ nuôi của y. Nếu dẫn Phó Vinh Khanh về đại viện là có thể gặp mặt một lần.

Y tính toán trong lòng, Nhị gia lại không có lòng dạ nào để suy nghĩ, hắn ngửi mùi thuốc Đông y nồng nặc là thấy buồn nôn, khi còn bé bị mẹ cho uống đến sợ rồi.

Phó Vinh Khanh nói: "Thuốc Đông y đắng hơn thuốc Tây nhưng lại nhẹ hơn, Tú Tú nhắm mắt lại uống là xong rồi." Hắn thổi nguội rồi đưa tới bên môi y.

Thương Vân Tú chưa nói là không uống mà hắn đã dùng cách ngọt ngào dỗ dành, khiến Thương Vân Tú phải nuốt hết mấy lời từ chối xuống bụng, nhận lấy bát uống một lần hết sạch. Phó Vinh Khanh vỗ tay, xoa bụng y một hồi: "Tú Tú nhà tôi giỏi thật đấy, uống một lần hết sạch luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!