***
Vất vả lắm mới đưa được mẹ về Tam Cảnh viên, Nhị gia lái xe quay lại Tường Nhạc Hối, vốn định xem thử ngài Colin ở đâu. Không ngờ mới ngẩng đầu lên đã thấy có người đang leo tường, tay chân nhanh nhẹn, thành thạo, xem ra không phải lần đầu trèo như vậy.
Căn phòng cậu leo lên là phòng của Tú Tú, Nhị gia chỉ tay rồi hét lớn: "Cút xuống đây, tiếp tục trèo tôi sẽ báo cảnh sát!"
Nguyên Anh quay đầu nhìn người nói, trời tối cộng với ánh đèn canh xanh đỏ đỏ, cậu nhầm người mặc đồ vest này thành người quản lý lần trước đã hung dữ với mình, Nguyên Anh mắng ngược lại: "Tôi muốn trèo thì trèo, anh làm gì được tôi, báo cảnh sát? Anh báo đi, không báo tôi sẽ xem thường anh!"
Không đến mười phút sau, cảnh sát tuần tra tới, Tiêu Đình Xuyên ngửa đầu nhìn lên rồi nói: "Đừng quậy nữa, mau xuống đây."
Nguyên Anh nghe giọng nói này, mặt cậu còn đen hơn cả bóng đêm, trong lòng tự nhủ không gặp anh nhỏ thì thôi, còn đụng phải anh dâu cả, không chít tiếng nào đã xụ mặt trèo xuống lại.
Phó Vinh Khanh không ngờ tên b**n th** này lại nghe lời đến vậy, hắn đưa một điếu thuốc cho Tiêu Đình Xuyên: "Tái phạm à?"
"Không phải, đứa nhỏ này tên Đoàn Nguyên Anh, là em trai của ngài Liêu, cũng là em trai của ông chủ Thương." Tiêu Đình Xuyên đang làm việc, từ chối điếu thuốc hắn đưa, hắn ta nói tiếp: "Trẻ nhỏ ham chơi, chắc lại gặp rắc rối gì đó, sợ ngài Liêu dạy dỗ nên mới tới chỗ anh nhỏ để trốn."
"Trời tối thui, sao anh biết nó là Đoàn Nguyên Anh?"
"Chỉ có nó mới dám trắng trợn trèo lên như thế." Tiêu Đình Xuyên nói: "Tôi dẫn Nguyên Anh về trước, ngài Liêu đã lâu không gặp nó, chắc là có lời muốn nói."
Câu này trùng hợp bị Đoàn Nguyên Anh đang đu trên tường nghe được, cậu lập tức không có ý định xuống nữa mà dồn hết sức bò lên, tiếp đó trèo vào ban công phòng của Thương Vân Tú.
Nhị gia hết hồn, vọt thẳng từ cửa chính lên bậc thang, trong phòng Tú Tú không có ai, hắn tóm sau gáy của Đoàn Nguyên Anh kéo người ra: "Thói quen xấu gì vậy, cậu tùy tiện xông vào như thế lỡ người ta đang thay quần áo hay làm chuyện gì khác thì sao?"
"Đây là phòng của anh tôi."
"Tôi không quan tâm là anh lớn hay anh bé, không được là không được, không có chút ý tứ nào hết!" Phó Vinh Khanh xách người xuống dưới lầu, nhét vào xe cảnh sát giúp Tiêu Đình Xuyên. Hắn cau mày đóng cửa rồi nói: "Nó thường xuyên trèo lên giữa đêm hôm khuya khoắt thế này à?"
"Không thường xuyên đâu."
Tú Tú chú ý tới tiếng ồn bên này, lúc đi tới chiếc xe đã lái đi, chỉ còn một mình Phó Vinh Khanh quay trở lại. Thế là y dựa vào trụ La Mã ở cổng chờ hắn, khi hắn đến gần thì hỏi: "Nguyên Anh tới à?"
"Nó leo tường, tôi mắng cho một trận." Phó Vinh Khanh cúi đầu ngửi từ xa: "Uống rượu à?"
"Ừm, đổ xúc xắc với Tân Miêu, thua." Thương Vân Tú lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài, lúc này y không muốn trở về nhanh như vậy, thế là đi lên lầu quay về phòng mình tìm trà giải rượu.
Y uống nửa chén rồi hỏi: "Mẹ anh có còn ở đó không?"
"Muộn quá nên tôi đưa bà ấy về rồi." Phó Vinh Khanh thấy y mệt mỏi thì đau lòng không thôi, nhất quyết ôm chặt lấy y: "Em cố ý thua xúc xắc à?"
"Vốn là chơi với người ta, em thắng nhiều lại mất hứng." Thương Vân Tú cởi cúc cổ áo, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, y giơ tay quạt cho bớt nóng, nói: "Lần này không nhắc đến chuyện làm ăn, chỉ muốn kết bạn thôi. Mặc dù Tân Miêu còn nhỏ nhưng còn khó làm thân hơn cả Colin, em sợ phía Hồng Cẩm Văn có người theo dõi nên chỉ có thể thụ động một chút."
"Em cứ làm tốt chức trách là ông chủ Thương của em đi, cái khác cứ để tôi."
"Em đâu có làm vì anh." Thương Vân Tú khó chịu đốp lại.
Phó Vinh Khanh lau giọt nước trà trên khóe môi y, còn nói: "Đến khoảng hai ba giờ là đóng cửa rồi, tôi chờ em cùng về Dương Lâm, bên đó yên tĩnh, em có thể ngủ yên giấc cả đêm."
"Nhị gia không buồn ngủ sao?"
"Em sờ là không buồn ngủ nữa." Phó Vinh Khanh kéo tay y sờ mình.
Thương Vân Tú nhắm mắt rầu rĩ ừm một tiếng, Phó Vinh Khanh thoải mái nghĩ đến điều gì đó, nhất thời trong căn phòng không có tiếng động nào, thỉnh thoảng chỉ truyền đến tiếng ca múa dưới lầu. Hắn đột nhiên hỏi: "Em thả Lâm Uyển Quân đi à?"
"Không, lúc cô ấy rời khỏi em không có ở Tường Nhạc Hối." Thương Vân Tú mở mắt, rụt tay lại chân thành nói: "Chiều nay những lời em nói với anh đều rất nghiêm túc, anh có nghe lọt tai không đấy?"
Phó Vinh Khanh thành thật nói: "Mẹ tôi nghe lọt."
"Có ý gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!