Chương 4: Không giống nói dối

***

Thành Bình Dương vào đêm, trừ kỹ viện trên phố Đông Hưng còn sáng đèn ra thì khắp nơi đều đen kịt.

Đêm nay Phó Nhị gia dạo chơi ở lầu Phù Dung, bao hết nơi này. Cửa phòng vừa đóng, một người bị đánh đến mặt mũi bầm dập bị ném vào trong.

Chiếc mũ của gã đã rơi mất, tóc thấm mồ hôi dán sát vào da đầu, hai tay bị trói ra sau lưng, nửa gương mặt áp dưới nền đất để lại một vệt màu nâu đỏ.

Cái tên "đánh xe" này là thủy thủ nhà họ Phó đã xoay Phó Vinh Khanh mòng mòng gần nửa tháng nay, Nghiêm Vũ. Vào đêm thuyền chở hàng nhà họ Phó bị tra ra có vàng giả, Nghiêm Vũ đã chạy trốn. Sau đó, gã bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột.

Đường Dật giẫm mạnh lên lưng của Nghiêm Vũ, thanh dao găm sắc bén lướt qua mặt gã làm gã hốt hoảng trừng mắt giãy giụa, cầu xin tha thứ liên tục.

"Không phải rất biết chạy sao?" Đường Dật dùng má dao vỗ vào mặt của gã, hỏi: "Còn chạy nữa không?"

Điếu thuốc đang cháy trên tay Phó Vinh Khanh sắp hết, hắn dập tắt rồi ném vào gạt tàn thuốc, ánh mắt dừng lại trên người Đường Dật đang tức giận, nói: "Đừng dọa người ta, chúng ta mời người đến uống rượu, cũng không phải thổ phỉ lưu manh, cất dao vào đi."

Phó Vinh Khanh đứng dậy bước tới ngồi xuống trước mặt người đánh xe, hắn chậc lưỡi, hóm hỉnh nói: "Sao lại đánh khách của tôi thành thế này."

Người đánh xe nhìn Phó Vinh Khanh chằm chằm, răng sắp bị nghiến nát. Đường Dật hơi nghiến chân xuống: "Trừng ai đấy?"

Phó Vinh Khanh đưa tay ra hiệu cho Đường Dật thu chân lại, lấy một chiếc khăn tay trắng trong túi ra lau vết máu đen trên mặt Nghiêm Vũ.

Động tác dịu dàng, trông hắn thật giống một người tốt.

Phó Vinh Khanh trách gã: "Anh xem anh kìa, sao mấy ngày nay vừa gặp tôi đã chạy rồi, không chạy thì sẽ bị đánh thành thế này sao?"

"Các người muốn thế nào!" Nghiêm Vũ bị gãy mất mấy cái răng, giọng nói ngọng nghịu, phát âm không rõ ràng.

"Tôi muốn thế nào ư?" Phó Vinh Khanh mím môi cười một tiếng, ném chiếc khăn dính máu: "Rương vàng giả trên thuyền là ai để vào? Anh không nói, hôm nay tôi sẽ lấy đi nửa cái chân của anh. Nếu anh nói, tôi sẽ cho anh một trăm đồng đại dương."

Nghiêm Vũ đảo mắt, lựa chọn ngậm miệng không đáp.

"Nói!" Đường Dật tức giận đạp một phát vào bụng Nghiêm Vũ.

Nghiêm Vũ rên lên rồi cuộn người lại, Phó Vinh Khanh ngăn cản: "Đường Dật, đừng bạo lực như vậy, làm người phải văn minh." Hắn nhẹ nhàng siết lấy cổ Nghiêm Vũ, cười nói: "Cho tiền cũng không cần, để tôi đoán xem tại sao nào."

Phó Vinh Khanh ngừng cười, giọng điệu dần lạnh lẽo: "Anh có người chống lưng, ông ta cho nhiều tiền hơn tôi hoặc anh khá sợ ông ta. Phải không?"

Tròng mắt Nghiêm Vũ khẽ đảo, Phó Vinh Khanh bắt được chút khác lạ trong chớp mắt này, hắn nói tiếp: "Bất kể anh đang giữ bí mật cho ai, chỉ cần anh chịu nói ra, tôi sẽ bảo vệ anh dù cho bọn họ đe dọa anh, thế nào?"

"Tôi không tin!" Nghiêm Vũ cắn răng nói: "Các ngươi đều như nhau, sớm muộn cũng sẽ lấy mạng của tôi!"

Phó Vinh Khanh thấy phiền, hắn siết chặt ngón tay: "Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tính tình cũng không quá tốt."

Cảm giác nghẹt thở ập tới, cổ Nghiêm Vũ nổi gân xanh, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống. Gã đạp chân, cuối cùng vất vả lắm mới thốt ra được chữ "Tôi" trong cổ họng.

"Thật là không thức thời." Phó Vinh Khanh buông lỏng tay, hất người sang một bên, hắn đứng dậy nhận khăn ướt Đường Dật đưa cho lau tay: "Chuyện có thể giải quyết bằng vài câu, anh phải nếm chút khổ mới chịu từ bỏ."

Nghiêm Vũ chỉ lo há miệng hít thở không khí, Đường Dật thì xoay người cắt đứt dây thừng, cởi trói tay cho gã.

Lúc này Nghiêm Vũ mới nằm rạp trên đất dập đầu: "Chuyện vàng giả không liên quan tới tôi, tôi không biết gì cả. Tôi chỉ giúp Triệu Lục khiêng mấy cái rương lên thuyền, sau đó tôi không làm nữa vì sợ to chuyện…"

Triệu Lục? Phó Vinh Khanh không có ấn tượng gì với cái tên này, hắn hỏi: "Đã không liên quan gì tới anh, vì sao vừa gặp tôi đã bỏ chạy?"

"Có người muốn lấy mạng của tôi, tôi không muốn chết, chỉ có chạy…" Nghiêm Vũ run rẩy nói: "Tôi thật sự không biết Triệu Lục bị ai sai khiến, có ba người khiêng cái rương, một người đã chết, Triệu Lục đang bị giam trong đồn cảnh sát, còn lại tôi… Chỉ sợ không sống được bao lâu…"

Phó Vinh Khanh nhíu mày: "Đồn cảnh sát?"

Đồn cảnh sát bắt được người, vì sao lại không thông báo với nhà họ Phó?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!