***
Bộ vest chỉnh tề Thượng Vân Tú mặc tối qua đã giặt và vẫn chưa khô, không biết Phó Vinh Khanh tìm đâu ra một bộ vest tương tự, kích thước vừa in đến mặc vào giúp y. Hắn không thật lòng muốn mặc lắm nên vừa mặc vừa s* s**ng khắp nơi, nghe y nói chỗ bị cọ xát nhói đau thì lại cởi ra, há miệng ngậm nơi màu hồng kia vào.
"Ưm… Sao anh lại cắn em nữa rồi?" Năm ngón tay của Thương Vân Tú luồn vào mái tóc đen của hắn, nắm lại nhưng không siết chặt. Y rụt người lại, đau đến nhíu mày: "Phó Vinh Khanh, đừng cắn chỗ đó."
Phó Vinh Khanh l**m một cái rồi ngẩng đầu lên: "Dù sao cũng rách rồi, tôi băng nó lại rồi mặc quần áo cho em nhé."
Nghe vậy Thương Vân Tú cúi đầu nhìn thoáng qua, nơi kia sưng to lên, hai khối màu hồng nhạt nhô lên rõ ràng làm y càng nhìn càng thấy xấu hổ.
Phó Vinh Khanh lấy hòm thuốc tới, tuột áo sơ mi của y tới tận khuỷu tay, Thương Vân Tú không giãy giụa và chỉ nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, Y nói: "Nhân lúc còn sớm, em muốn về Tường Nhạc Hối."
"Bây giờ?"
"Ừm."
Phó Vinh Khanh gấp miếng gạc thành hình vuông, bôi thuốc lên vết thương, sau đó cẩn thận dùng băng y tế cố định lại. Trong lúc đó hắn còn ngẩng đầu lên nhìn Tú Tú một lúc: "Tôi muốn về Tam Cảnh viên một chuyến, muốn đưa em cùng đi."
"Không đi." Thương Vân Tú từ chối không chút do dự. Y chống một tay lên gối dựa, cái gối quá mềm hoàn toàn không thể ngồi vững được, bất đắc dĩ y đành vươn tay còn lại ra vòng lên cổ Phó Vinh Khanh. Vừa mới ngồi vững, lưng Thương Vân Tú đột nhiên bị siết chặt, đối phương kéo y ôm vào lòng, ngồi đối mặt nhau.
"Tôi bị điếc, không nghe được." Phó Vinh Khanh vòng hai tay quanh vòng eo gầy của Thương Vân Tú, hỏi lại lần nữa: "Về Tam Cảnh viên cùng tôi nhé?"
"Không…"
"Tôi điếc, không nghe thấy gì hết."
Thương Vân Tú bị hắn chọc cười, hơi cúi người xuống. Vì nghe được câu hắn bị điếc không nghe được kia, y phối hợp nhích tới sát tai hắn rồi từ chối lần nữa: "Không đi, không đi với anh đâu."
Từ chối xong y đứng dậy cầm cái áo khoác bộ vest trên giường lên mặc vào, cài cúc áo lên đến tận ngực.
"Nhất định em phải về Tam Cảnh viên cùng tôi!" Phó Vinh Khanh giả vờ cáu kỉnh, siết eo kéo người tới đè xuống giường, tiếp tục dụ dỗ: "Ăn bữa cơm trưa hoặc chỉ ở đó cho cha mẹ tôi xem một chút, nhé?"
"Vội gì chứ…" Thương Vân Tú nghe mà trong lòng chột dạ, cho dù có thể bình thản đối diện với việc này nhưng sao Phó Nhị lại có gì nói nấy như thế được. Rõ ràng mới có một đêm đã muốn đi gặp cha mẹ, vừa nhanh vừa không thực tế. Chuyện của y với Lâm Uyển Quân vừa mới bị đưa lên báo chưa bao lâu, có lẽ Phó Vinh Khanh còn chưa giải thích rõ ràng với người nhà, trực tiếp đi gặp là quá liều lĩnh và nóng vội.
"Vinh Khanh, chuyện này để nói sau đi."
Chỉ có vài câu nhưng Phó Vinh Khanh đã suy nghĩ rất nhiều, sợ mình diễn đạt chưa đủ thẳng thắn rõ ràng. Lúc Thương Vân Tú im lặng không nói lời nào đều đang tính toán xấu, thế là hắn ôm y liên tục nói thích y như thế nào, sau đó còn đổi "thích" thành "yêu". Hắn nói nghiêm túc đến mức nếu những người khác nghĩ Nhị gia là kẻ phong lưu vô dụng cũng cảm thấy hắn là lãng tử muốn quay đầu.
"Hai người em đưa tới dài ngắn thế nào tôi còn chưa nhìn rõ, chứ nói chi là chạm vào họ." Phó Vinh Khanh nói: "Giữ lại họ chẳng qua là còn tác dụng nên mới không đưa đi. Em về với tôi, gặp cha mẹ tôi cũng đừng khách sáo, cứ gọi cha mẹ theo tôi là được."
"Phó… Vinh… Khanh." Thương Vân Tú nghiến răng nói từng chữ: "Anh đừng lộn xộn."
"Tôi nghiêm túc, tôi sợ em chạy mất. Đúng rồi, chỉ kết hôn mới không chạy được thôi." Phó Vinh Khanh nói thẳng: "Vậy chúng ta bớt chút thời gian đi kết hôn nhé?"
"Anh…" Nhất thời Thương Vân Tú không biết nên vui hay nên buồn: "Anh yêu đương kiểu này chỉ sợ sẽ dọa người ta chạy mất đấy."
"Không được." Phó Vinh Khanh ngửi mùi hương trên cổ y, ngửi xong lại sáp tới hôn hôn cắn cắn: "Em hiểu cảm giác này không? Vất vả lắm mới có được thứ mà mình yêu thích, chỉ muốn khoe khoang, muốn chiếm hữu. Tôi hiện tại chính là vậy đấy, em xinh đẹp thế này mà lại là của tôi, những người khác sẽ ghen tị chết mất."
Thương Vân Tú nghe rõ từng lời nhưng vẫn không đến Tam Cảnh viên. Chỉ từ chối bằng lời nói thì vô dụng, y trực tiếp bỏ qua chủ đề này.
Thương Vân Tú luôn bị đè chặt, lúc nói chuyện cũng chỉ nói lí nhí, cẩn thận lắng nghe, giống như nhóc đáng thương bị bắt nạt nhưng không dám trả đũa, mang theo một chút hồn nhiên.
"Tối hôm qua em đã bảo Phúc Tường tìm cơ hội báo cho Hồng Cẩm Văn, nếu như ông ta bắt được Hồng Tề Bách chơi đàn ông ở lầu Danh chắc sẽ tức chết. Hồng Tề Bách nên cảm thấy may vì em không ở đó." Thương Vân Tú giơ tay ra ôm eo Phó Vinh Khanh, nắm lấy quần áo của hắn và nhắc nhở: "Em cần phải trở về."
Nhị gia không buông tay mà hỏi: "Tối hôm qua em muốn giết Hồng Tề Bách, tại sao lại đột nhiên thay đổi ý định." Tú Tú muốn há miệng nhưng Nhị gia vội vàng dùng ngón tay ấn môi không cho y nói: "Đừng vội phủ nhận, em muốn giết gã, nếu không sao lại mang theo súng làm gì?"
Thương Vân Tú hỏi: "Mang theo súng thì nhất định phải giết người sao?"
"Người khác thì không chắc nhưng em thì chắc." Phó Vinh Khanh nói: "Em tới gần gã như vậy, tôi không tin là em mê sắc đẹp của Hồng Tề Bách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!