***
Uống rượu quá nhanh làm Thương Vân Tú sặc chảy cả nước mắt. Y quay mặt sang hướng khác, che miệng ho sặc sụa, yết hầu vừa bỏng rát vừa đau đớn.
"Cái này cũng không uống được sao?"
Hồng Tề Bách đã say chuếnh choáng, ung dung đặt ly rượu trên bàn, lải nhải liên tục: "Mày ấy à, muốn chứng minh mình có bản lĩnh nhưng cha tao toàn cho mày mấy việc làm ăn bé như hạt vừng. Cho dù mày có làm tốt đến đâu thì cũng chẳng chứng minh được gì." Gã hất cằm về phía một người đang nói chuyện với ngài Colin, ẩn ý nói: "Nhìn thấy không? Sau này nếu có thể bàn chuyện làm ăn với anh ta thì đó mới là bản lĩnh."
Thương Vân Tú lắc đầu: "Ông chủ Hồng không cho tôi làm chắc chắn là có nguyên nhân, đêm nay cậu chủ Hồng gọi tôi đến đây không sợ ông ta biết rồi phạt anh à?"
"Tao sợ cái gì, tao có gì mà phải sợ! Người thông minh đều biết phải làm thế nào." Hồng Tề Bách ngửa đầu cười, bên phải có người đưa điếu thuốc tới, gã cầm lấy đặt lên môi chờ Thương Vân Tú châm lửa cho mình.
Thương Vân Tú vờ như không nhìn thấy: "Ý của cậu chủ Hồng là?" Y ra vẻ không hiểu, dù đối phương có dính sát lại thì y vẫn giữ nụ cười hòa nhã.
"Mày nghe lời, tao sẽ cho mày theo mấy vụ làm ăn này, cha tao đã nói hết mọi chuyện với tao rồi." Hồng Tề Bách nói: "Chờ vụ làm ăn này thành công, ngày sau nhà họ Hồng sẽ huy hoàng hơn bất kỳ ai."
"Thế nào mới tính là nghe lời?"
Hồng Tề Bách đưa tay nâng cằm y lên, chuẩn bị hôn một cái. Thương Vân Tú khẽ nghiêng đầu tránh đi, trong mắt đầy men say mông lung. Y uống hết ly rượu còn lại xuống bụng, nói: "Tôi biết rồi."
Thương Vân Tú đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, nói: "Cậu chủ Hồng, tôi chóng mặt, thật sự không uống nổi nữa. Tôi đã thuê phòng trên lầu, muốn lên đó nghỉ ngơi trước."
"Được được được, mày đi nghỉ ngơi đi." Hồng Tề Bách hiểu ý, không quấn lấy người không chịu thả. Chính gã cũng không uống nhiều, cười tiễn người đi, trong lòng Hồng Tề Bách ngứa ngáy nhưng không thể nào bỏ những người này uống một mình được nên đành ngồi uống cùng.
Ngồi không có cảm giác gì nhưng đi được mấy bước Thương Vân Tú lại thấy choáng váng nặng hơn, y trở tay chạm hờ vào súng lục của mình, tay khác yếu ớt đỡ tường đi lên lầu. Y hơi do dự không biết có nên giết Hồng Tề Bách ngay đêm nay không, bởi ngài Colin kia nói tiếng Trung rất lưu loát nhưng y lại chưa gặp lần nào, thật sự rất kỳ lạ. Không có Hồng Tề Bách đứng giữa bắc cầu, rất khó để gặp lại.
Y dựa vào tường xoa huyệt Thái Dương, sau khi sự khó chịu giảm đi thì quyết định yên lặng theo dõi sự thay đổi, tạm thời giữ lại cái mạng của Hồng Tề Bách.
Thương Vân Tú xoay người chuẩn bị rời khỏi lầu Danh, không biết người kia bước quá mạnh hay do uống nhiều sinh ảo giác mà y cảm thấy có người đi theo sau lưng mình.
Nghĩ rằng là Hồng Tề Bách, dù trong lòng khó chịu nhưng y vẫn mỉm cười quay đầu lại. Còn chưa kịp thấy rõ người, một bàn tay đã đặt lên ngực rồi đẩy mạnh y vào tường. Phó Vinh Khanh từ trên cao kiêu ngạo nhìn y.
Gò má ửng hồng nóng bừng lên, chỉ riêng việc đang cười mà lông mày nhíu chặt cũng đủ chứng minh giờ phút này Thương Vân Tú không hề dễ chịu.
"Nhị gia?" Thương Vân Tú gọi hắn một tiếng, tiếng hít thở ngày càng nặng nề. Y vẫn duy trì tư thế dựa sát vào tường, không khí đều bị Phó Vinh Khanh cản lại, mỗi lần hít thở đều cực kỳ khó nhọc: "Đau…"
Phó Vinh Khanh không để ý tới y, hắn nắm cổ tay y, không nói một lời mà kéo y xuống lầu. Thương Vân Tú giãy giụa thì bị hắn ôm ngang lên, suốt dọc đường không hé một tiếng, xem ra đang tức giận.
Thương Vân Tú càng giãy giụa mạnh hơn, suýt chút nữa đã bị Phó Vinh Khanh đụng trúng cây súng sau lưng.
"Em còn giãy giụa nữa có tin tôi ch*ch em ở đây không?"
"Phó Vinh Khanh…"
Thương Vân Tú tin hắn nói thật nên thành thật hơn nhiều. Bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách, người y chưa dính giọt mưa nào đã bị nhét vào trong xe, Phó Vinh Khanh ngồi vào theo, lạnh lùng ra lệnh: "Biệt thự Dương Lâm."
Hắn lấy ra một điếu thuốc, quay đầu nhìn Thương Vân Tú một lúc rồi lại cất đi, Thương Vân Tú chú ý đến động tác của hắn, y nhíu mày không biết nói gì cho phải.
"Cậu Phó, đưa tôi đến Tường Nhạc Hối là được rồi."
"Không tiện đường."
Lúc hắn nói lời này, phố Đông Hưng chỉ còn cách vài trăm mét, Thương Vân Tú biết dù mình nói cái gì hắn cũng sẽ không nghe, y nhắm mắt đợi đến biệt thự Dương Lâm rồi được bế vào trong.
Phó Vinh Khanh đóng cửa phòng ngủ lại, một tay hắn vòng qua eo Thương Vân Tú, tay kia từ phía sau luồn vào trong. Thương Vân Tú thốt lên một tiếng, khẩu súng trên lưng đã bị hắn tháo ra và ném lên bàn như ném sắt vụn.
Thương Vân Tú: "Anh…"
"Em muốn hỏi vì sao tôi biết em giấu súng ư?" Phó Vinh Khanh nói: "Eo của em không lớn như thế." Hắn giật cà vạt xuống buộc vào hai cánh tay của Thương Vân Tú, hỏi: "Ngoại trừ tay, gã còn sờ chỗ nào của em nữa? Nói?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!