***
Lá của mấy cây ngân hạnh ở lối vào ngõ Tứ Long gần như đã rụng sạch, gió đêm thổi nhẹ làm lá rụng thành một tầng dày, không kịp dọn dẹp, sáng sớm đã cuộn thành mấy cục tròn.
Phúc Tường từ Hồng trạch tới, cậu ta không tìm thấy Thương Vân Tú ở Tường Nhạc Hối mà thấy y ở ngõ Tứ Long.
Phúc Tường vừa vào cửa đã thấy y dùng khăn lau súng lục, nghe thấy tiếng động y hơi ngẩng đầu lên, thấy Phúc Tường thì tiếp tục cúi xuống: "Tối nay sẽ mưa, sao không mặc dày hơn?"
"Đang mưa rồi, gió cũng lớn." Phúc Tường xoa xoa tay, cậu ta mặc dày, trông khá tròn trịa, nếu mặc ít sẽ có vẻ gầy gò. Cậu ta ngồi xuống rồi nói: "Đã ba bốn ngày rồi, ngày nào Hồng Tề Bách cũng tìm ngài, gã điên rồi sao?"
"Hôm nay cũng tìm à?" Thương Vân Tú vô tình thả khăn và súng lục xuống: "Gã nói thế nào?"
"Ăn cơm uống rượu, còn gì khác nữa đâu. Lần này còn không phải là một mình gã, gã hẹn ngài ở lầu Danh. Nói dù thế nào ngài cũng phải đến, còn có mấy thương nhân nước ngoài nữa."
Lầu Danh là một nam phong quán nức tiếng ở Bình Dương, hai thiếu niên lần trước y đưa cho cậu Phó cũng được chọn ở lầu Danh này. Ông chủ của lầu Danh là Hoa Ngũ thường xuyên lui tới Tường Nhạc Hối, Thương Vân Tú và hắn ta khá thân.
Phúc Tường hỏi: "Ngài có muốn đi không?"
Thương Vân Tú cầm cây súng trên bàn lên ngửi. Dù có lau thế nào nó vẫn có mùi hôi tanh thoang thoảng, y nhíu mày mang theo vài phần ghét bỏ, nhưng y cũng không quẳng khẩu súng đi mà chỉ hỏi: "Phúc Tường, cậu cảm thấy tên Hồng Tề Bách này đối xử với tôi thế nào?"
"Gã ư?"
"Ừm."
Phúc Tường hừ lạnh một tiếng: "Chẳng ra sao cả, lần nào gặp mà gã không ra tay đấm đá ngài chứ?"
"Đúng vậy, mỗi lần đều xuống tay rất độc ác. Nhìn thì ngu ngốc nhưng số mạng người gã giết cũng đủ để gã chết mấy lần, là khối u ác tính của xã hội, ông trời cũng muốn gã chết." Thương Vân Tú trở tay kẹp khẩu súng vào eo.
Y gần như không mặc vest nhưng hôm nay lại mặc một bộ vest đầy đủ, đại khái là để tiện mang theo khẩu súng này. Y thả vạt áo vest nhỏ bị mình lật lên, áo khoác vừa khéo che khuất, không nhìn thấy gì cả.
Bộ vest có ve áo rộng vừa phải và gấu áo thấp, khiến người mặc trông đĩnh đạc và trưởng thành hơn. Chỉ là gương mặt này của y, có ăn diện đến đâu trông cũng vẫn ôn hòa dễ lừa.
"Đến chỗ bán bánh rán hành?"
Ra đến đầu ngõ, ông cụ đẩy xe bán bánh rán hành, trên cổ vắt chiếc khăn lau mồ hôi, nhiệt tình nói: "Ông chủ muốn mua một cái không?"
"Lần sau đi." Thương Vân Tú nhìn sạp hàng của ông ấy một chút. Trên kệ đặt hai cái bánh đang tỏa nhiệt, chất lượng tốt hơn mấy lần trước rất nhiều. Y nhìn ra trò vặt vãnh của ông ấy, bật cười rồi đổi giọng nói: "Lấy hai cái đi."
"Được rồi, hai cái cuối cùng, bán xong dọn quán." Ông cụ lấy bao giấy dầu, không đưa cho y ngay mà nói: "Hôm nay ông chủ đi đâu thế, ăn mặc trang trọng quá."
"Xã giao."
Phúc Tường trả tiền, Thương Vân Tú nhận bánh đưa lên mũi ngửi thử: "Tôi đã nói ông đừng bán trong ngõ hẻm rồi mà, ít người qua lại, buôn bán không tốt."
"Đây không phải việc buôn bán sao?" Ông cụ lắc lắc số tiền Phúc Tường đưa cho, tiếp đó ông ấy lấy cái hộp gỗ đựng tiền rồi lôi ra một tờ giấy đỏ nhăn nhúm, mặc dù bị nhăn nhưng chất lượng rất tốt.
Ông ấy vuốt phẳng rồi đưa cho Thương Vân Tú: "Ông chủ, ngày kia là sinh nhật của cháu gái tôi, con bé không có bạn bè gì, người đến quá ít tôi sợ con bé buồn. Nếu cậu chịu đến, sau này tôi miễn phí bánh rán hành cho cậu."
Rõ ràng Thương Vân Tú khá bất ngờ, y cầm lấy tấm thiệp, nhìn thấy bốn chữ "Tứ Lâm Công quán" nho nhỏ ở góc bên trái. Khi y ngẩng đầu lên, ông cụ mỉm cười: "Cậu đến không?"
"Ông chắc chứ?"
"Tôi xem như cậu đồng ý rồi!" Ông cụ nhanh nhẹn dọn sạp, phủ một tấm vải lên, sau đó trèo lên xe ba bánh rồi chạy mất.
Phúc Tường còn chưa kịp cất ví tiền, cậu ta buông thõng tay nhìn về hướng ông cụ chạy đi: "Ông ấy sao thế?"
"Cháu gái của ông ấy tổ chức sinh nhật ở Tứ Lâm Công quán." Thương Vân Tú cất tấm thiệp mời: "Trước đó Phó Vinh Khanh hỏi tôi có biết ông cụ này không. Nếu như hắn không lừa tôi thì thi thể cậu quẳng ở Tường Nhạc Hối bị ông ấy ném xuống sông."
Lầu Danh không ở phố Đông Hưng mà ở gần ngõ Tứ Long hơn, đây cũng không phải nói không ra gì. Khách lui tới trông có vẻ bình thường nhưng lại có không ít kẻ có tiền có quyền. Thương Vân Tú đi một mình, lúc vào cửa y gấp chiếc ô màu vàng nhạt và đưa cho nhân viên phục vụ, sau đó nói số phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!