***
Hồng Tề Bách bị đá đau bò dậy, hùng hùng hổ hổ nhổ toẹt một cái xuống đất. Bên cạnh gã còn có hai tên cấp dưới, bọn họ luôn cuống tay chân vừa lau mặt vừa phủi bụi cho gã.
"Cậu chủ, ngài không sao chứ…"
Động tác lau mặt của cấp dưới cứng đờ, gương mặt nhăn lại như trái hồng khô.
"Phó Vinh Khanh, mày…" Gã còn chưa nói dứt lời thì hai dòng nước ấm áp chảy từ trên trán xuống che khuất tầm mắt.
Hồng Tề Bách vô thức đưa tay ra hứng, những giọt máu đỏ tươi rơi tí tách xuống lòng bàn tay gã.
"A… Máu?"
Vậy mà gã lại bị dọa ngất, hai tên cấp dưới không đỡ nổi, thế là ngã vật ra đất.
Thương Vân Tú xem hết một màn này mới quay đầu nhìn sang nơi khác, cầm một ly nước thong thả uống, y cũng thuận thế chặn ý cười sắp tràn ra.
Chuyến này Hồng Tề Bách nghe lời cha đến đây học cách làm ăn với Thương Vân Tú, bản lĩnh thì chưa thấy đâu mà đã được đưa vào bệnh viện. Việc kinh doanh hôm nay chỉ có thể nói đến đây, Thương Vân Tú dặn Phúc Tường về Hồng trạch báo cho Hồng Cẩm Văn một tiếng, bản thân thì đứng lên chủ động muốn tiễn khách.
Nhị gia mặt không biểu cảm giang tay ra chặn người đi cuối cùng lại, ra lệnh: "Đường Dật, tiễn khách giúp ông chủ Thương."
"Vâng."
Người đều đi hết, trên lầu chỉ còn lại một đống lộn xộn và hai người họ. Phó Vinh Khanh không nhìn y, ánh mắt hắn đảo qua cành cây khô cong queo, lá cây rung rinh và nhìn thấy át chủ bài của Tường Nhạc Hối, khoảng cách quá xa nên chỉ thấy một điểm sáng nhỏ.
"Em lại về cái ổ rách nát kia à?" Hắn hỏi.
Thương Vân Tú gật đầu, vừa rồi y còn nhìn Phó Vinh Khanh nhưng lúc này ánh mắt lại dừng ở nơi khác. Sân khấu kịch dưới lầu còn văng vẳng âm thanh, vị trí trống ở trung tâm dưới sân khấu là chỗ Nhị gia vừa ngồi khi nãy. Từ khi Phó Vinh Khanh xuống xe vào Lê viên Thương Vân Tú đã chú ý tới hắn.
"Rốt cuộc Hồng Cẩm Văn có thứ gì tốt?" Phó Vinh Khanh lấy ra một điếu thuốc nhưng không tìm thấy bật lửa. Thế là hắn kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, quay người lười biếng dựa vào lan can trên hành lang: "Thứ ông ta có thể cho em tôi cũng có thể. Hay là em theo tôi đi, bao nhiêu tiền tùy em."
"Bao nhiêu tiền?" Thương Vân Tú siết chặt lan can, nắm chặt rồi thả lỏng, y cúi đầu nhìn điếu thuốc trên tay hắn. Đúng lúc khi nãy y châm thuốc cho thương nhân nước ngoài, bật lửa còn giữ bên cạnh. Y rút điếu thuốc trên tay Phó Vinh Khanh rồi đưa lên miệng hắn, giơ tay chắn gió rồi châm lửa: "Nhị gia có thể giao nhà họ Phó cho tôi không? Tôi tham lam, muốn lấy toàn bộ."
"Được."
"Hửm?" Thương Vân Tú cho là mình nghe lầm, châm thuốc xong cũng quên rút tay lại.
Không ngờ đối phương lại bồi thêm một câu: "Làm con dâu của nhà họ Phó thì mọi thứ là của em."
Thương Vân Tú không biết đối đáp ra sao, căng thẳng thả tay xuống, đặt bật lửa lên lan can.
"Nhưng em không được, tôi không muốn em." Phó Vinh Khanh phả làn khói thuốc lên mặt Thương Vân Tú, ngắm nhìn mi mắt run rẩy và động tác né tránh của y. Sau đó hắn gảy nhẹ tàn thuốc, làn gió thổi qua khiến tàn thuốc bay hết lên mặt, lên quần áo y.
Vài sợi tóc đung đưa theo gió, thổi đến mức cả mũi cả mí mắt đều cảm thấy ngứa ngáy, Thương Vân Tú sặc khói ho khan, lồng ngực phập phồng không biết chạm tới chỗ nào mà nơi đó truyền tới cơn đau nhói chẳng thể hình dung nổi.
Ho khan xong y lại tiếp tục nhìn điếu thuốc trên tay Phó Vinh Khanh, nói: "Tôi đã từng thử rất nhiều lần nhưng vẫn không quen được mùi vị này. Cho dù tôi có nín thở cũng không muốn ngửi, ngửi xong sẽ bị nổi mẩn." Lúc nói lời này, thậm chí cổ Thương Vân Tú đã bắt đầu ngứa ran, cả người không thoải mái.
Thương Vân Tú: "Nhị gia nói không quan tâm tôi mới là hợp tình hợp lý. Chúng ta từ giai cấp đến tính cách đều không thích hợp, huống chi ở giữa còn có đạo đức luân thường."
Điếu thuốc lá trong tay Phó Vinh Khanh lập tức trở nên nóng phỏng tay, hắn dùng ngón tay dập tắt, vẩy tay gạt đi làn khói còn sót lại, hừ cười một tiếng rồi nói: "Thương Vân Tú, tôi vẫn thắc mắc sao con người em động một tí lại tự ti như thế này, chính em còn không yêu thương bản thân thì còn trông mong ai nhìn trúng em?"
Một chiếc xe cứu thương màu xanh đỗ dưới lầu đón Hồng Tề Bách đến bệnh viện, Thương Vân Tú cảm thấy không còn gì để nói nên định xuống dưới đi cùng.
"Em dám bước một bước thử xem." Phó Vinh Khanh ngang ngược đã quen. Hắn nhìn Thương Vân Tú chằm chằm, biểu cảm lạnh nhạt, hoàn toàn không thể nhìn thấu rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Thương Vân Tú không nhúc nhích, mãi đến khi xe cứu thương rời đi Phó Vinh Khanh vẫn còn nhìn y. Không khí quanh người y dường như càng lúc càng ít đi, hít một hơi vẫn không thấy đủ, không khí bị kẹt trong cổ họng, không lâu sau đã phải thở ra.
"Vừa nãy tôi đã nói em theo tôi, em thấy thế nào?" Phó Vinh Khanh hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!