***
Phó Vinh Khanh đưa tay cầm áo khoác lên, thong thả vuốt những nếp nhăn vốn không nhiều rồi khoác nó lên tay, hiển nhiên là hắn đang chờ Thương Vân Tú lên tiếng. Nhưng chờ hắn sửa sang xong ngẩng đầu lên, đối phương vẫn không có ý muốn nói chuyện.
Nhị gia giả vờ muốn đi nhưng trong lòng không nỡ, hắn hoàn toàn không thể dứt khoát như trong dự đoán. Hắn ngừng bước, chủ động lên tiếng hỏi: "Em muốn nói gì?"
"Tôi…"
Thương Vân Tú đứng ở bậc thang cuối cùng, bàn tay trượt xuống từ lan can rồi rụt vào trong ống tay áo.
Lời y muốn nói không khó, chỉ đơn giản là "xin lỗi" hoặc "đừng đi", chỉ cần dịu giọng để cứu vãn những tổn thương hôm qua là được rồi. Đơn giản biết bao…
Thương Vân Tú vẫn căng thẳng, y nghe nhịp tim càng lúc càng vang dội trong ngực mình, giương mắt đối diện với mắt của Phó Vinh Khanh. Thương Vân Tú nhìn thấy một đôi mắt không cảm xúc.
Lạnh lùng nghiêm túc, như đang thúc giục và như mất kiên nhẫn.
Không cần phải nói, không muốn nghe, không cần thiết, trong mấy giây mà y đã đoán ra có thể Phó Vinh Khanh nghĩ như vậy.
Câu nói "Thậm chí em còn không bằng họ" cùng với biểu cảm và giọng điệu ấy vẫn còn văng vẳng bên tai Thương Vân Tú. Y chưa từng cảm thấy mình nhát gan như vậy, bị một ánh mắt dọa đến lùi bước, chịu thua không dám cất lời.
Thương Vân Tú ghét nhất vẻ chật vật và đáng thương, vậy nên lúc này y mới dùng trạng thái phóng khoáng như hồi y và hắn còn chưa dây dưa với nhau: "Cảm ơn sự giúp đỡ của Nhị gia mấy ngày nay, ngày mai tôi sẽ chuyển khỏi biệt thự. Tất cả số tiền Nhị gia đã tiêu cho tôi, tôi sẽ tính toán rõ ràng rồi trả lại cho ngài."
Y nói hết sức chân thành, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, bao gồm cả chút sóng ngầm giữa hai người, nó không hề sôi trào mà biến thành một đầm nước đọng. Thậm chí đầm nước đọng ấy còn kết thành băng.
Hôm qua Phó Vinh Khanh còn không cảm thấy đau lòng như lúc này.
Hắn cảm thấy buồn cười, cười lạnh một tiếng rồi thờ ơ nói: "Đừng khách sáo, nơi này cũng để trống, đi hay ở tùy em. Em cũng không cần phải tính toán gì, đồ vật mà Phó Vinh Khanh tôi cho đi, dù có vứt bỏ cũng sẽ không lấy lại."
"Vứt hay không là chuyện của Nhị gia, tôi nhớ rõ là được."
"Tùy em." Phó Vinh Khanh muốn đi.
Thương Vân Tú bước xuống bậc thang cuối cùng, những câu nói kia như cứa vào cổ họng và lỗ tai y. Phó Vinh Khanh có vẻ khinh thường không muốn được báo đáp, chẳng muốn gì cả. Trong khoảnh khắc đó Thương Vân Tú chỉ thấy bất lực, trước nay y chưa từng nói lại Phó Vinh Khanh, đến cuối cùng những ý tưởng đã cẩn thận sắp xếp trong lòng cũng không nói ra được.
Thương Vân Tú không rời đi, y nhìn chằm chằm cánh cổng dần chìm vào bóng đêm, tiếng tim đập điếc tai cuối cùng cũng chậm lại vào thời khắc này. Y quay người lên lầu, Phúc Tường trốn trong một góc lười biếng cũng đuổi theo.
"Sao ngài…"
"Phúc Tường." Thương Vân Tú biết cậu ta muốn nói gì, y ngắt lời: "Có lẽ tôi không có đủ sức để nghĩ đến chuyện tình cảm. Phó Nhị gia là một người tốt bụng, người như hắn không thiếu người yêu, hắn sẽ có người mình thật sự thích. Chờ khi người kia xuất hiện mọi người đều sẽ khen xứng đôi, nhưng người kia chắc chắn sẽ không phải là tôi."
"Sao ngài có thể nghĩ như vậy…" Phúc Tường vốn định an ủi vài câu nhưng sợ dư thừa, cuối cùng cậu ta im lặng chờ y ra lệnh.
"Đi ngay đêm nay đi." Không hiểu sao Thương Vân Tú lại thấy hoảng hốt, giống như uống phải một loại thuốc k*ch th*ch nào đó. Y cố gắng sắp xếp lại căn phòng giống như lúc mình đến, những đồ vật hay dùng như ga giường, vỏ chăn bị gói lại rồi ném đi. Sau đó y nhờ người hầu đi mua một món giống như đúc về, cho nhiều tiền boa, dặn các cô nhớ phải thay ga.
Thương Vân Tú loay hoay đến mức toát cả mồ hôi, lúc đi cả người lại càng không yên, y đứng ở cửa chính chờ đợi: "Phúc Tường, cậu có cảm thấy tôi là người kỳ quái không?"
Phúc Tường đang lái xe, không nghe được y nói gì. Thương Vân Tú cũng không muốn nhắc lại, im lặng một lát rồi tự gật đầu.
"Nếu có một người hết lòng vì tôi, tôi cũng sẽ nhanh chóng thích người đó giống như bây giờ."
"Tình yêu thì nhiều lắm nhưng tôi không có, vậy nên tôi mới có khát khao hơn người bình thường."
Bọn họ không về ngõ Tứ Long mà tìm một khách sạn trên phố Đông Hưng để qua đêm. Y yên lặng mấy ngày rồi chủ động đi tìm Hồng Cẩm Văn, đối phương không muốn gặp y, cũng cố ý không gặp, rất có vẻ muốn ra oai phủ đầu.
Thương Vân Tú cũng không thèm để ý, y quỳ trước cửa nhà họ Hồng, quỳ suốt một ngày. Chạng vạng tối Hồng Cẩm Văn mới cho người dìu y vào nhà, có một đống chuyện rắc rối chờ y giúp đỡ, ông ta nói mấy câu xã giao mùi mẫn rồi cho qua mọi chuyện.
Chuyện này vừa mới truyền đến tai Nhị gia, lúc đó hắn đang bàn chuyện cho thuê tàu chở hàng với thương nhân nước ngoài, làm hắn tức giận đến mất kiên nhẫn.
Đường Dật lại gần nhắc nhở, nói Hồng Cẩm Văn có phần trong vụ mua bán này, Phó Vinh Khanh không thèm nói lý đã kết thúc cuộc trò chuyện, điểm mặt chỉ tên nói Hồng Cẩm Văn tự đến đàm phán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!