***
Liêu trạch.
Người hầu đi xuyên qua hành lang đình viện đưa bữa tối đến phòng khách, Phó Vinh Khanh tới mấy lần, thỉnh thoảng cũng vừa đúng giờ cơm. Nhưng tâm trạng hắn không tốt, không yên lòng ngồi nghe Tiêu Đình Xuyên nói chuyện.
"Vụ án bị trộm là vụ cháy quán rượu Nguyệt Mãn ở phố Đông Hưng."
"Họ Thương, cha mẹ của Thương Vân Tú?" Thật ra trong lòng Phó Vinh Khanh đã đoán được đại khái.
Thương Vân Tú giết Dương Lũy từng làm việc ở quán rượu Nguyệt Mãn, sau đó nói thế nào cũng phải đến nghĩa trang Lan Sơn, người chết nhất định có liên quan đến y, có thể khiến y có phản ứng lớn như thế, ngoại trừ cha mẹ hắn không nghĩ ra là ai khác. Sau đó Phó Vinh Khanh đi xem qua, chủ mộ là hai vợ chồng, họ Thương.
"Cậu biết rồi còn đến hỏi tôi." Tiêu Đình Xuyên chờ đồ ăn được mang lên đủ mới sai người đến thư phòng gọi Liêu Tẫn Khải, sau đó nói tiếp: "Cậu với ông chủ Thương thế nào rồi?"
"Cái gì thế nào?"
"Cậu mà tôi còn lạ gì, vẻ không vui sắp tràn ra khỏi mặt rồi."
Phó Vinh Khanh không muốn nhắc đến chuyện này, hắn hỏi tiếp về ông già bán bánh rán hành, nhưng lúc này hắn cũng không có hứng thú nghe. Một ngày không có tin tức của Thương Vân Tú, trong lòng tự dưng lại nhớ nhung.
"Tứ Lâm Công quán, Tiền Thế Nguyên, Tiền lão."
Phó Vinh Khanh hơi nghiêng đầu, có phần kinh ngạc: "Tiền Thế Nguyên là ông già kia?" Tiền Thế Nguyên
- Cha của gia chủ Tiền Bằng Hồng của Tứ Lâm Công quán lại bán bánh rán hành ở ngõ Tứ Long…
Tiêu Đình Xuyên gật đầu khẳng định: "Chắc cậu chưa từng gặp Tiền lão, lúc còn trẻ ông ấy thích gì làm nấy, già rồi cũng không thay đổi."
Đang nói chuyện thì Liêu Tẫn Khải đi ra khỏi thư phòng, tay cầm một bình trà mới pha, rót cho hai người mỗi người một chén.
Phó Vinh Khanh nhìn thoáng qua nhưng không động tới, hắn hỏi: "Tại sao ông ta lại muốn đến ngõ Tứ Long bán bánh rán hành?"
Tiêu Đình Xuyên: "Cái này không thể không nói về vụ án bị mất của đồn cảnh sát, năm đó tôi còn chưa thi vào đồn cảnh sát, Tiền lão là người kỳ cựu trong đó. Ông ấy tiếp nhận vụ án này, chuyện để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật khiến ông ấy canh cánh trong lòng."
"Nghe nói lão đại của đồn cảnh sát Bình Dương năm đó là Tiền Thế Nguyên." Phó Vinh Khanh gật đầu như có điều suy nghĩ. Nói như vậy, thi thể bị vứt ở Tường Nhạc Hối là bị Tiền Thế Nguyên cho người ném xuống sông sao?
Tiêu Đình Xuyên nói: "Ông ấy có cháu gái xấp xỉ tuổi ông chủ Thương."
"Anh có ý gì?"
"Ông ấy tốn hết tâm tư, bây giờ làm tất cả đều là vì bù đắp. Ông chủ Thương mất cha mẹ thật ra cũng không liên quan gì đến ông ấy nhưng không thể đưa hung thủ ra trước công lý khiến ông ấy thấy có lỗi với đứa trẻ này, trong lòng có khúc mắc. Nếu như cháu gái có thể thành đôi với ông chủ Thương, ông ấy cũng dễ chịu hơn."
"Vậy nên ông ta vì trông nom Tú Tú mà bán bánh rán hành?" Phó Vinh Khanh hừ lạnh một tiếng: "Có khúc mắc cũng là vấn đề của ông ta, mắc gì lấy cháu gái ra bù đắp?"
"Không không không, là cô Tiền nhìn trúng ông chủ Thương trước, Tiền lão điều tra mới biết đó là đứa trẻ còn sống sót của quán rượu Nguyệt Mãn, lúc này mới cố ý tác hợp."
"Không được!"
Tiêu Đình Xuyên cảm thấy trà hôm nay hơi đắng, hắn ta nhấp một ngụm rồi đưa cho Liêu Tẫn Khải ở cạnh nếm thử, đối phương cũng đồng ý: "Tôi pha thêm bình nữa nhé?"
"Không sao, chúng ta nếm thấy đắng, Vinh Khanh thì chưa chắc " Tiêu Đình Xuyên giục Phó Vinh Khanh mau uống trà: "Mau nếm thử, là đắng hay là chua?"
Phó Vinh Khanh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lười ba hoa với hai người. Lúc ra khỏi tòa nhà sắc mặt hắn không tốt lắm, ngồi lên xe rồi nói nói gì nữa.
Đường Dật cắm chìa khóa mở cửa: "Gia, đến Dương Lâm ạ?"
"Không." Phó Vinh Khanh trả lời dứt khoát, sắc mặt càng xấu hơn, hút xong một điếu thuốc hắn mới không nhịn được hỏi: "Y thế nào rồi?"
"Ai?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!