Chương 31: Em xem tôi là gì?

***

Phó Vinh Khanh đưa lưng về phía đó nên không thấy người tới, bàn tay không thành thật của hắn đã cởi hơn nửa cúc trên áo Thương Vân Tú, đầu vai trơn bóng mượt mà của y lộ ra trong tầm mắt, nơi đó còn có thêm hai hàng dấu răng mới màu hồng phấn. Hắn vòng tay ôm lấy eo Thương Vân Tú, ngửi mùi hương thơm ngọt, không thỏa mãn mà vừa xoa vừa nhéo.

"Khoan… Khoan đã." Cổ Thương Vân Tú nhói đau, lại bị Phó Nhị gia gặm hai cái, dấu răng lập tức hiện lên. Có lẽ là hắn cố ý để lại vết tích ở tất cả mọi nơi mà hắn nhìn thấy, giống như trồng hoa vậy.

Thương Vân Tú vừa tức vừa buồn bực, y rụt người lại, nhắc nhở: "Phó Vinh Khanh, có người…"

Phó Vinh Khanh dừng tất cả động tác lại, phản ứng đầu tiên là chỉnh lại quần áo xộc xệch cho Thương Vân Tú. Sau khi thấy người tới, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, không kiên nhẫn hỏi: "Ai cho cậu đi vào?" Nói rồi vòng tay ôm Thương Vân Tú xuống kệ, cơ thể cường tráng gần như che khuất người y.

Nhị gia cẩn thận chỉnh lại tóc và băng gạc bị hắn xô lệch, cố ý nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tú Tú, tâm trạng phức tạp. Hắn vừa lo lắng lỡ như Tú Tú ghen thì phải làm sao, vừa lo lắng lỡ như y không khen thì phải thế nào.

Nhưng mà, phản ứng của Thương Vân Tú thuộc loại sau. Y quá bình tĩnh, dường như cũng không quan tâm người đến là ai, đến làm cái gì. Trong lòng Nhị gia chua xót từng cơn, dù thế nào cũng không nên có phản ứng lạnh nhạt như thế này chứ… Dù trong lòng y có một chút để ý thì cũng không nên như thế này…

Phó Vinh Khanh nói: "Ngẩn ra làm gì, ra ngoài!"

Thiếu niên bị dọa run lên, siết chặt khay lùi lại nửa bước, đáng thương nói: "Em, em nghe dì giúp việc nói Nhị gia đã trở về nên mới pha chén trà mới mang tới…" Trên chiếc hay bị cậu ta siết chặt là chén trà sứ tinh xảo, mép nắp còn có khói bay ra.

Thương Vân Tú nghe tiếng mới nghiêng đầu nhìn sang.

Vẻ đáng thương này không khỏi khiến y nhớ tới mấy bà vợ lẽ của Hồng Cẩm Văn, sáng sớm ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đưa trà đưa bánh đều là mượn cớ, muốn gặp mặt trò chuyện mới là chủ yếu. Hành vi của bọn họ cũng cẩn thận từng li từng tí thế này.

Giống… Tranh thủ tình cảm?

Chỉ là nghĩ đến bốn chữ này, Thương Vân Tú lập tức cảm thấy hoang đường.

Lúc ấy vì chế nhạo Phó Vinh Khanh y mới đưa người sang, Phó Vinh Khanh giữ người ở đây lâu như vậy nhất định có nguyên nhân, nói không chừng là hợp ý hắn.

Nhìn dáng vẻ của thiếu niên, cậu ta mặc chiếc áo choàng màu trăng non, quý phái đoan trang, mặt mày đầy vẻ sợ hãi, bị dọa đến mức hốc mắt phủ màu đỏ nhạt, vừa nhìn đã thấy thương.

Đây chính là bộ dạng mà hầu hết đàn ông đều thích nhỉ… Huống chi mấy ngày trước Phó Vinh Khanh còn đặc biệt dẫn bọn họ đến nghe hí, là thật lòng yêu thương bọn họ. Được yêu thương mới không sợ hãi, vậy nên mới dám trực tiếp đưa trà tới, được yêu bị quát nạt mới có thể đỏ cả vành mắt nhanh như vậy.

Được yêu…

Thương Vân Tú nhìn đến thất thần, không chú ý đến Phó Vinh Khanh đang nhìn y.

Nhị gia càng nhìn càng tức, hắn quay đầu liếc qua cậu trai đang đứng yên không nhúc nhích: "Không hiểu lời tôi nói à? Bảo cậu cút ra ngoài!"

"Vâng…" Thiếu niên cúi đầu lùi hai bước, suýt thì ngã.

Phó Vinh Khanh không nói một lời dẫn Thương Vân Tú quay về phòng, băng gạc trên đầu y đã lệch vị trí, tóc còn dính vào vết thương, không xử lý sẽ dễ bị nhiễm trùng.

"Lại đây." Phó Vinh Khanh xách hòm thuốc lên, ép Tú Tú ngồi vào lòng mình, dùng chân giữ y lại, tay hắn lại chọn chọn lựa lựa trong hòm thuốc, chai lọ va chạm vang lên tiếng lách cách.

"Tôi không đau." Thương Vân Tú liếc hắn một cái, quay đầu đi cố ý né tránh tay hắn. Y muốn đứng lên, vừa nhúc nhích một chút Phó Vinh Khanh càng ép chặt hơn.

"Phó Vinh Khanh?"

Phó Vinh Khanh không để ý tới y, chỉ muốn thay thuốc cho y. Hắn tháo băng gạc ra rồi cẩn thận kiểm tra, thấy không có vấn đề gì lớn mới quấn gạc mới lên, đột nhiên hỏi: "Em thấy tôi chăm sóc bọn họ tốt không?"

"Ừm." Thương Vân Tú nói: "Trắng nõn xinh đẹp hơn nhiều so với hồi ở chỗ tôi."

"Đúng vậy, thật xinh đẹp." Phó Vinh Khanh nhìn chằm chằm mặt Thương Vân Tú. Hắn bướng bỉnh thậm chí ngây thơ muốn tìm một chút ghen tuông từ gương mặt này, một cái nhíu mày hay chút vẻ bất mãn cũng được, nhưng không có, một chút động tác nhỏ bé cũng không. Thương Vân Tú như hoàn toàn không quan tâm, lúc ý thức được điểm này Nhị gia âm thầm nghiên răng, ác liệt nói: "Nhìn kỹ, thật ra bọn họ cũng không thua kém em."

"Ừm, Nhị gia thích là tốt rồi."

"Thích, sao lại không thích." Phó Vinh Khanh thả lỏng trói buộc với y, khoanh tay ngạo nghễ, nói với vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có: "Em chẳng ra sao nhưng mắt nhìn cũng không tệ, rất biết chọn."

Thương Vân Tú vẫn gật đầu, đáy lòng hốt hoảng, y cũng không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!