***
Chiếc ô tô đen tuyền đỗ ngay đầu ngõ, có một người dựa vào cửa xe, ánh lửa từ điếu thuốc lá trên tay hắn lấp lóe. Hắn đứng ngược gió, mái tóc bị gió thổi rối tung, dưới ánh đèn đường có cảm giác phóng khoáng và thoải mái.
Chỉ cần nhìn bóng người, Thương Vân Tú đã biết đó là tên yêu râu xanh không biết chừng mực hồi tối.
Phó Vinh Khanh giương mắt nhìn thẳng vào đôi mắt y, thầm nghĩ vị trí đỗ xe này thật tốt, ở ngay cửa sau của Tường Nhạc Hối.
Thương Vân Tú lịch sự gật đầu với hắn, xoay người định đi vào.
Nếu đã gặp được, Nhị gia nào chịu thả người đi như thế. Hắn dập tắt điếu thuốc, gọi y một tiếng Tú Tú rồi bước nhanh tới, kéo theo một làn gió lạnh.
Hắn nắm lấy vai Thương Vân Tú, nhíu mày đau lòng nói: "Ban đêm gió lớn, sao Tú Tú lại mặc áo mỏng thế này xuống đây?"
Thương Vân Tú: "..."
Phó Vinh Khanh xoa xoa tay y: "Nếu bị bệnh thì phải làm sao đây?"
Thương Vân Tú thật sự bị hành động của hắn dọa, y đưa tay đẩy tay của hắn ra: "Phó Nhị gia, có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng."
Phó Vinh Khanh đã diễn thì diễn cho trót, hắn thả người ra rồi lập tức cởi áo khoác của bộ vest khoác lên người y.
Thâm tình nói: "Được, tôi nói đàng hoàng. Cũng không có chuyện gì khác, mấy giờ không gặp em, tôi trằn trọc không ngủ được nên muốn đến nhìn em một chút. Tôi nghĩ bản thân mắc bệnh tương tư rồi, Tú Tú à, rũ lòng thương tôi đi, em ở bên tôi nhé."
Sắc mặt của Thương Vân Tú lạnh nhạt, kiên nhẫn nghe hắn nói hết câu, khéo léo nói: "Tôi sẽ chọn mấy người xinh đẹp đưa đến nhà Nhị gia, bây giờ đã trễ rồi, cả anh lẫn tôi nên nghỉ ngơi thôi."
Phó Vinh Khanh dừng lại một chút, lập tức lộ ra vẻ bị tổn thương: "Tú Tú muốn đuổi tôi đi sao?"
Thương Vân Tú nghe hai chữ "Tú Tú" là thấy khó chịu, nhưng vẫn nén cơn giận gật đầu: "Đã trễ rồi."
Phó Vinh Khanh nghiên cứu biểu cảm của y, cảm thấy rất thú vị, bèn cười nói: "Cũng nên nghỉ ngơi rồi. Chúng ta cùng nhau, tôi ngủ lại đây với Tú Tú nhé? Phó Vinh Khanh tôi là chính nhân quân tử, lúc ngủ cũng…"
"Phó Vinh Khanh." Thương Vân Tú ngắt lời hắn: "Tôi vẫn hy vọng anh có chuyện thì nói thẳng, như vậy sẽ không lãng phí thời gian của nhau."
"Giọng em khi gọi tên tôi êm tai quá." Phó Vinh Khanh nhướng mày, nở nụ cười trêu ghẹo, giọng điệu lại càng không đứng đắn: "Tôi muốn mời Tú Tú ăn cơm, chỉ hai chúng ta thôi, được không?"
Thương Vân Tú im lặng vài giây, chỉ một lòng muốn thoát khỏi người này, sau khi lạnh nhạt đồng ý thì xoay người bỏ đi.
Phó Vinh Khanh lại không ngăn cản, hắn đút tay vào túi quần, cố ý nói: "Tú Tú, em vẫn chưa trả áo khoác cho tôi."
"Cảm ơn áo khoác của Nhị gia, ban đêm gió lạnh, mau quay về đi." Thương Vân Tú không có ý định trả lại cho hắn.
Tốt nhất là chết cóng đi.
Có tiếng động vang lên, cửa sau bị khóa chặt, Phó Vinh Khanh rất hài lòng, bởi vì có lẽ giấc mộng đêm nay của Tú Tú đều là hắn.
Đường Dật đứng xem hết trò hề này, anh ta ló đầu ra từ trong xe, chậc lưỡi nói: "Gia, khi nãy ngài không giống như đang diễn!"
Phó Vinh Khanh mặc kệ anh ta, hắn lên xe giục anh ta mau lái đi. Đêm nay dù để mất dấu kẻ trộm kia, cũng may là khiến Thương Vân Tú thấy ghê tởm, tâm lý của Phó Nhị gia đã thấy thỏa mãn.
Hắn trăm phương nghìn kế mời người ta ăn cơm, qua ba bốn ngày liên tiếp cũng không có động tĩnh gì. Trong thời gian này, cậu cả nhà họ Phó được thả ra theo đúng quy trình. Phó Vinh Khanh theo lệnh của cha mình, tự lái xe đến đón người.
Đêm qua đột nhiên trời đổ mưa, đường đi lầy lội. Lúc này Phó Vinh Khanh không có thời gian để ngại bẩn, trên đường toàn nghĩ đến chuyện lần trước Thương Vân Tú nhắc nhở mình.
Quả thực không nghĩ ra.
Nhóc cổ hủ đó thật sự có lòng tốt vậy sao?
Hắn không tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!