Chương 29: Là Nhị gia đang giúp tôi sao?

***

Thương Vân Tú nằm mơ, lúc tỉnh lại như bị ngâm trong nước, nóng lạnh đan xen.

Vết thương trên gáy bị đè quá lâu nhói đau, y tỉnh táo hơn một chút thì vô thức nghiêng đầu tìm người. Mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống làm ướt nhẹp gối ôm thuần trắng, trong chăn nóng hầm hập, lúc này y mới nhận ra người mình toàn mồ hôi lạnh.

Cửa sổ đều bị khóa chặt, trong lòng lờ mờ, chỉ mở đúng một chiếc đèn ngủ ở đầu giường, không biết đã mấy giờ rồi.

Nơi này đúng là quá xa lạ với y, cộng với cảm giác chới với trong mơ vẫn chưa lắng xuống, Thương Vân Tú vén chăn lên xuống giường. Lúc mở cửa ra ngoài, trong hành lang trống trải chỉ có vài tia sáng ở phía ngoài cùng.

Y không biết mình muốn làm gì mà nhanh chân chạy tới chỗ đó, giống như muốn thoát khỏi thứ gì, rất vội vàng.

"Tú Tú?"

Nhị gia đang đứng ở cầu thang, hắn nhìn thấy hai chân trần của y trước rồi đến khuôn mặt mang vẻ bối rối. Thế là hắn cũng giật nảy mình, bước vội lên cầu thang hỏi han xem thế nào.

Khi Thương Vân Tú nghe được hai chữ "Tú Tú" này, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó y ngẩn người không dám động đậy, hít vào từng hơi một. Đến khi Phó Vinh Khanh lại gần, y sợ đến mức lùi về sau, suýt nữa đụng vào thùng rác trên hành lang.

Phó Vinh Khanh nhìn thấy hốc mắt ầng ậng nước của y, là nước mắt vẫn chưa khô. Miếng gạc trên đầu y lỏng lẻo, tóc mái ngang trán rối tung lên, trên mặt trên trán toàn là mồ hôi li ti.

Đường Dật đang đi phía sau cũng dừng bước, vô cùng có mắt nhìn cầm gói đồ ăn rón rén đi xuống cầu thang 

"Là tôi." Trên cánh tay Phó Vinh Khanh còn vắt áo khoác âu phục màu nâu đậm, hắn cúi người để nó xuống đất, sau đó bước chậm đến gần, đưa tay ra như sợ Thương Vân Tú sợ hãi, đến khi chạm được vào vai y rồi mới thoáng dùng sức đỡ y.

"Em nhìn này, là tôi, không phải người khác." Hắn nhẹ giọng an ủi, áp trán mình lên trán của Thương Vân Tú, vừa chạm vào hắn không chỉ cảm nhận được mồ hôi ẩm ướt mà còn có nhiệt độ cơ thể nóng hổi.

Phó Vinh Khanh biết đây là y đang sốt, thế là ôm lấy y xoa xoa lưng, mặt đối mặt kéo y vào trong phòng bệnh.

"Gặp ác mộng à?" Hắn cụp mắt liếc nhìn, giọng điệu vẫn dịu dàng, dùng cằm cọ lên mặt Thương Vân Tú giống như dỗ trẻ con: "Không sao rồi, giấc mơ chỉ là giả, tỉnh lại là biến mất thôi."

Hắn cứ nghĩ đối phương sẽ không để ý đến mình, không ngờ Thương Vân Tú lại ngoan ngoãn ừ một tiếng. Nhị gia nghe thấy, lòng lại mềm nhũn ra, vừa đau lòng vừa kích động, thuận thế hôn lên trán y: "Do tôi về muộn, tôi mang cho em chút đồ ăn nhưng em ngủ say quá, không ăn cơm cũng không uống thuốc."

Thương Vân Tú hơi nghiêng đầu qua nghiêm túc nghe hắn nói, y nghe nhưng lại không rõ hắn đang nói cái gì, bộ dạng vừa sốt ruột vừa khổ sở.

Nhị gia tiếp tục nói: "Tiếp theo tôi không đi đâu nữa, chỉ ở bên cạnh em tới khi trời sáng nhé."

Lúc này Thương Vân Tú đã nghe rõ, nước mắt do giấc mơ vẫn không ngừng chảy, y không khống chế nổi, giống như ngủ một giấc đã làm hỏng chốt mở đôi mắt, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Y nói: "Phó Vinh Khanh, tôi không muốn ở bệnh viện nữa."

Thường ngày ông chủ Thương nào nói mấy lời nhu nhược yếu đuối thế này, trái tim lẫn lỗ tai của Nhị gia đều mềm nhũn ra, thế là cái gì cũng theo lời y: "Vậy cùng tôi về Tam Cảnh viên nhé, trong nhà có nhiều người hầu, tôi cũng yên tâm." 

"Không." Thương Vân Tú lắc đầu, buồn buồn hít một hơi, y nghĩ đến gì đó rồi chợt rủ mi. Về nơi nào? Hình như y không có nhà, không có nơi thật sự có thể đặt chân, chỗ tạm nghỉ không phải là nhà, y mãi mãi sẽ như một người ngoài…

"Em chọn đi, dù sao tôi cũng không cho phép em về ngõ Tứ Long, đi đâu tôi cũng đi cùng em.

Thương Vân Tú lại không nói, bàn tay đặt lên vai Phó Vinh Khanh vân vê phần vải ấm áp trên áo sơ mi. Cặp mắt đào hoa này thoáng chút quyến rũ, bình thường nhìn ai cũng dịu dàng thâm tình, bây giờ lại có vẻ u ám, yếu đuối đến mức người khác không nhịn được mà đau lòng.

Như thể trong một khoảnh khắc nào đó, Phó Vinh Khanh bất chợt hoảng hốt, bình thường giằng co không để ý tới, Tú Tú năm nay chỉ mới hai mươi, nhỏ hơn hắn tận 8 tuổi, nhỏ hơn nhiều như vậy. Lúc hắn có thể đi theo cha học cách tính toán sổ sách, Tú Tú mới chỉ là nhóc con bi bô học nói.

Phó Vinh Khanh không khỏi thắc mắc, rốt cuộc Tú Tú mất cha mẹ khi nào, khi nào thì bắt đầu một thân một mình?

Nhị gia ôm người chặt hơn chút nữa, đứng im một chỗ, hai người giống như đang nấp trong một hành lang không có ánh đèn, Nhị gia nghiêm túc thì thầm hỏi y vì sao không muốn ở lại bệnh viện.

Thương Vân Tú đã tỉnh táo hơn, không còn nhiều phòng bị như vậy nữa, y vòng tay sau cổ Phó Vinh Khanh rồi cúi đầu dựa vào hắn, mỗi lần hít thở đều run rẩy. Y im lặng thật lâu mới nói: "Bệnh viện không cứu được cha mẹ tôi."

Bệnh viện không cứu được cha mẹ.

Một câu ngắn ngủi như vậy đã khiến hô hấp của Phó Vinh Khanh ngừng lại, hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ quay người dẫn y xuống lầu.

Bên kia hành lang, Tiêu Đình Xuyên dựa vào lan can ban công thò người ra ngoài nhìn, chờ hai người xuống lầu, hắn ta mới quay lại nói: "Bây giờ ngài Liêu có thể yên tâm rồi chứ, em đã nói Vinh Khanh là người tốt mà, hắn đối xử với ông chủ Thương rất tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!