***
Phòng bệnh không có cửa sổ còn bị đóng chặt cửa chính, Thương Vân Tú cảm thấy không thở nổi, y nằm bẹp trên giường bệnh để mặc Phó Vinh Khanh ôm mình.
Nhị gia dặn người khác đi lấy quần áo mang tới cho y thay xong rồi dẫn xuống lầu.
"Em phải nằm viện ít nhất một tuần." Phó Vinh Khanh như ôm lấy thứ bánh trái thơm ngon nào đó, yêu thích không buông tay, một tay xoa vành tay y, tay kia không chịu yên cũng sờ mặt sờ eo y.
Một mặt là da mặt hắn dày, mặt khác là hắn không nhịn nổi, bảo bối đang ở ngay trước mắt, quần cũng không mặc, có thể nhịn được hoặc là do chỗ nào đó không cứng nổi, hoặc là thương người ta. Nhị gia muốn trở thành vế sau nên động tác cũng khá trung thực.
Trong vòng mấy phút Phó Vinh Khanh đã dụ dỗ Thương Vân Tú ba lần, bảo y chạm vào mình, Thương Vân Tú thì đỏ bừng mặt không chịu. Nhị gia có cách của mình, hắn nắm lấy tay y, tay nắm tay cùng tuốt.
Trên chăn hắn lại bày ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Sau khi rời khỏi Tường Nhạc Hối em có chỗ ở chưa?"
"Có rồi."
"Ngõ Tứ Long à?" Phó Vinh Khanh nghe tới chỗ đó là tỏ ý ghét bỏ rõ ràng, không chờ y trả lời đã thẳng thắn cản ngay: "Không cho phép em ở ngõ Tứ Long, không có chỗ ở thì ở với tôi, tôi chăm sóc em."
Thương Vân Tú nâng cằm lên, nét mặt lạnh nhạt, bàn tay khẽ bóp thứ kia của hắn một cái rồi rút tay về.
Nhị gia đau đến gập người nhưng vẫn nói: "Tôi không cho em đi, đi một lần tôi đánh một lần, tôi nói được thì làm được."
"Đó là nhà tôi."
"Kể từ bây giờ là không phải."
Thương Vân Tú im lặng. Trước kia có thể về, bây giờ… Chí ít đoạn thời gian này không thể đến ngõ Tứ Long nữa. Phó Vinh Khanh ngoài miệng không nhắc câu nào nhưng có thể trong lòng đã rõ tường tận. Thương Vân Tú không thoải mái, cũng vì hiểu phần nhiệt tình không biết ở đâu ra của hắn mà không thoải mái. Trong lòng y khó chịu, không muốn đối mặt.
Phó Vinh Khanh dựa vào đâu chứ? Mà mình có tài đức gì? Lòng y hai ngày nay luôn rối bời, tình cảm này đối với y phức tạp hơn bất cứ thứ gì. Lúc trước không nghĩ tới nên y cảm thấy không cần, bây giờ đã gặp nên vừa luống cuống vừa không biết giải quyết ra sao.
Thương Vân Tú nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra Phó Vinh Khanh thích y chỗ nào.
Hay là nói, hắn chỉ muốn chơi đùa một chút.
Đúng vậy, có lẽ chỉ muốn chơi đùa một chút. Từ lần đầu tiên gặp mặt Nhị gia đã nói rồi, cái này có gì đâu mà kỳ quái. Tất cả những gì hắn làm hiện tại đều không kỳ quái.
"Thật ngột ngạt." Nằm một tư thế lâu, cánh tay Thương Vân Tú mỏi nhừ, cho dù có phải chủ động cuộn tròn trong lòng Phó Vinh Khanh y cũng muốn cựa quậy một chút, y đổi tư thế xong thì nói: "Tôi không muốn ở trong phòng bệnh này, không có cửa sổ rất ngột ngạt."
"Là ai nói muốn nhảy cửa sổ?" Nhị gia muốn nói cho y nghe, không chỉ muốn nói mà còn phải nói rõ: "Nơi này là tầng hai. Nếu như em nhảy xuống thì xác suất tàn phế sẽ rất lớn, cụt tay cụt chân tôi có thể chấp nhận, chỉ sợ ngã đến ngu người, sau này cưới em về người ta sẽ bảo tôi bắt nạt kẻ ngốc."
"Anh…"
"Tôi sao nào?"
Thương Vân Tú nói không lại hắn nên giương mắt trừng, hai người vừa hay bốn mắt nhìn nhau, muốn tới gần không cần cố gắng đổi vị trí, chỉ cần nhấc cằm lên là có thể hôn nhau.
Nhưng đã qua một ngày, Thương Vân Tú bị người trước mặt mạnh mẽ chinh phục, mạnh miệng mắng lẫn từ chối đều vô dụng, hẳn là không có tác dụng gì với Phó Vinh Khanh, hắn cố chấp không chịu khuất phục!
Thương Vân Tú không tránh, chỉ nhắm mắt lại, thở nhè nhẹ. Phó Vinh Khanh cũng không thừa cơ mà sàm sỡ y, hắn đưa ngón cái lên xoa huyệt Thái Dương cho y. Cứ thế khiến y thả lỏng thần kinh, cơn buồn ngủ cũng ập đến.
"Tú Tú, em ở bên tôi đi." Phó Vinh Khanh dụ dỗ nói: "Tôi không thể sống thiếu em được."
Đúng lúc quần áo được mang tới, Thương Vân Tú không lên tiếng, y cầm quần áo đi vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại. Thế là Nhị gia dựa vào cửa, oán trách y khóa cửa là khách sáo, sau đó lại hỏi y muốn ăn gì, đã sắp tới giờ cơm rồi. Không thấy y trả lời hắn lại hỏi y muốn đi đâu, không đi không được sao?
Thương Vân Tú chỉ trả lời một vấn đề cuối cùng: Nghĩa trang Lan Sơn.
Lúc đến trời đã tối, Thương Vân Tú không cho phép Phó Vinh Khanh đi theo vào, Nhị gia đồng ý, hắn châm điếu thuốc dựa vào xe chờ. Khoảng nửa giờ sau, trong nghĩa trang có người đi ra, Nhị gia bước tới mấy bước đón người, ánh đèn đường không sáng lắm nhưng có thể nhìn thấy hốc mắt của Thương Vân Tú đỏ bừng lên.
Trái tim của hắn hẫng một nhịp, Thương Vân Tú khóc sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!