Chương 27: Hùng hổ dọa người

***

Hỏi đến đây Thương Vân Tú trả lời không mấy tích cực, lòng hiếu kỳ của Nhị gia đã bị gợi đến đỉnh điểm, hắn hỏi thêm lần nữa.

"Ngày anh muốn đích thân đưa ngài Tống về." Thương Vân Tú từ từ nhắm mắt lại, nghe không ra cảm xúc gì khác: "Ngày đó tôi là người cuối cùng nhìn thấy bài báo, Hồng Tề Bách đạp tôi một phát, ngã vỡ cả bàn."

"Hồng Tề Bách dám đánh em!" Phó Vinh Khanh nhíu chặt mày, trong đầu hiện lên cảnh tượng kia, thù này cũng bị hắn ghi lại.

"Tôi cũng nghĩ là tôi không đúng, ngày đó tôi không nên đến lầu Phù Dung." Nói đến đây Thương Vân Tú có cảm giác Phó Vinh Khanh ôm y như bây giờ cũng không đúng.

Y tự nhiên xếp quan hệ giữa Phó Vinh Khanh và Tống Linh Duật vào cùng loại với quan hệ giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, bên nhau qua những năm tháng yên bình như ngài Liêu và cảnh sát Tiêu. Vậy nên hiện tại mọi thứ đều không đúng.

Y tiếp tục nói: "Ở phương diện này tôi thực sự vụng về. Nếu như lúc ấy anh nói với tôi anh muốn ở riêng với ngài Tống, anh nói rõ với tôi một chút là được, dù không nói rõ thì đừng mời tôi đến tôi cũng có thể hiểu. Nhiều cách như vậy, hết lần này đến lần khác anh lại chọn cách lập lờ nước đôi nói là giới thiệu bạn bè, tôi cứ nghĩ thật sự chỉ là bạn bè…"

Sau vài ngày bình tĩnh lại, Thương Vân Tú bỗng nhiên có thể hình dung ra cảm giác của ngày đó.

Lòng chua xót, đau đớn từ bụng nhỏ lan đến tận chóp mũi, trong cổ họng như bị cắm một lưỡi dao sắc bén, hít thở cũng thấy nhói đau.

Loạn cảm giác nhoi nhói bực bội này không hề dễ chịu.

Phó Vinh Khanh có thể là công tử phong lưu, có thể thích gì làm nấy, cũng có thể muốn ở bên ai thì ở bên người đó. Điều kiện tiên quyết là đừng cho y tín hiệu giả rằng "Không có em là không được".

Giống như Thương Vân Tú từng nói y thật sự non nớt trong tình yêu, giống như trẻ con ê a học nói. Nếu như có ai nói với y một cộng một bằng ba y cũng sẽ tin, đồng thời không chút nghi ngờ mà ghi tạc đáp án này trong lòng.

Tuy nhiên, cậu Phó cũng đâu quan tâm một cộng một bằng mấy.

Đây chính là nỗi cay đắng mà Thương Vân Tú không thể diễn tả bằng lời, cũng không có bằng chứng rõ ràng. Nhưng dường như cũng không thể trách Phó Vinh Khanh, Thương Vân Tú cũng có thể tự nhận bản thân y thiếu hụt rất nhiều tình yêu, trong lúc lơ đãng Phó Vinh Khanh đã lấp vào chỗ trống đó. Thế là, người sai biến thành Thương Vân Tú.

Thương Vân Tú khẽ thở dài, y vén chăn đồng thời hất cánh tay Phó Vinh Khanh đang đặt trên người mình lên: "Chuyện quá khứ đã qua, tôi đoán thứ Nhị gia muốn hỏi không phải cái này."

Y ngồi trên ghế sofa ở bên kia giường bệnh, ngồi thật ra hắn, trên mặt không còn vẻ ngoan ngoãn, cũng không thấy sự tùy hứng, mang chiếc mặt nạ tên "ông chủ Thương" lên.

"Tôi giết Dương Lũy là vì thù riêng, tôi nghĩ hẳn là Nhị gia cũng không hơi đâu mà quan tâm đến nguyên nhân cụ thể. Mặc khác chuyện liên quan đến Hồng Cẩm Văn tôi cũng không biết nhiều hơn Nhị gia là bao. Bất kể thế nào, tôi cũng là người ngoài, những thứ liên quan đến danh lợi, địa vị xưa này ông ta sẽ không để tôi nhúng tay vào."

"Ừm." Phó Vinh Khanh chống đầu, xiêu vẹo tựa trên giường bệnh nhìn y, tâm trạng hắn phức tạp nên không muốn nói đến những việc này: "Tôi không hỏi những thứ này, bây giờ tôi muốn hỏi về em."

"Hỏi về tôi?" Thương Vân Tú lắc đầu: "Tôi thực sự không thú vị, những năm nay tôi luôn vì muốn được Hồng Cẩm Văn coi trọng mà cố gắng trèo lên trên, nhưng Nhị gia cũng thấy rồi đấy, tôi đã uổng phí nhiều năm trời." Y chỉ chỉ vào băng gạc trên đầu: "Đây là thành quả tôi nhận được."

"Không phải cái này." Phó Vinh Khanh nói thẳng: "Những việc trên phương diện làm ăn chờ đầu em lành rồi nói tiếp, hôm nay chúng ta chỉ nói về em."

"Cảnh sát phía dưới và Dương Lũy thì sao? Anh cũng không hỏi?"

"Cái này cũng chờ vết thương của em lành rồi nói."

Thương Vân Tú không hiểu được hắn, mơ hồ gật đầu: "Vậy mời Nhị gia nói."

"Ngày đó em đang nghĩ gì? Tôi muốn nghe lời thật lòng của em."

"Gì cơ?" Thương Vân Tú vẫn không hiểu lắm.

"Tôi phớt lờ em chỉ lo nói chuyện với Tống Linh Duật, rốt cuộc trong lòng em đang nghĩ gì?" Phó Vinh Khanh xoay người ngồi xuống trước mặt y, không có vẻ không đứng đắn như thường ngày, cũng không l* m*ng động tay động chân với y. Hắn lịch sự, có chừng mực, giống như người bây giờ mới là tính cách thật sự của hắn, lý trí, tôn trọng, trưởng thành và kiên nhẫn.

Thương Vân Tú: "Không nghĩ gì."

Phó Vinh Khanh không tin: "Hôm nay tôi tìm em rất lâu. Không, là mấy ngày nay vẫn luôn tìm em, thứ tôi muốn hỏi nhất chỉ có cái này. Rốt cuộc em thấy tôi thế nào và thái độ của em đối với tôi."

Thương Vân Tú bị hắn hỏi đến mức lòng vừa hoảng vừa loạn, y giả vờ đau đầu, ôm miếng băng gạc trên trán, rủ mắt ngậm miệng không chịu trả lời.

Phó Vinh Khanh cũng không sốt ruột, không nói một lời chờ đáp án từ y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!