Chương 2: Nhị gia là người rất chu đáo

***

Thành Bình Dương có bốn gia tộc lớn: Nhà họ Tiêu ở phủ Đốc quân, nhà họ Phó ở Tam Cảnh viên, nhà họ Tiền ở Lâm công quán và nhà họ Hồng.

Tiêu, Tiền là hai gia tộc làm chính trị, Phó, Hồng chuyên kinh doanh.

Nhà họ Hồng mới vươn lên hai năm gần đây cái gì cũng nhúng tay vào, trong đó việc kinh doanh của khách sạn nước ngoài là phát đạt nhất, là chỗ ăn chơi có tiếng ở Bình Dương.

Ông chủ trên danh nghĩa của khách sạn là một thanh niên tên Thương Vân Tú. Không ai biết lai lịch của y thế nào, có lời đồn rằng y là con trai người bạn đã mất của Hồng Cẩm Văn. Vì thế nên ông ta mới đặc biệt chăm sóc và bồi dưỡng y.

Thương Vân Tú cũng không phải hạng kém cỏi, lẳng lặng quản lý Tường Nhạc Hối một cách trật tự rõ ràng.

Y đi theo Hồng Cẩm Văn, thường xuyên qua lại với thương nhân nước ngoài, tính tình bảo thủ, lạnh nhạt, chỉ làm chuyện thuộc trách nhiệm của mình, có vẻ không có h*m m**n gì. Y đối xử với mọi người khiêm tốn lịch sự, dù là sang hay hèn ở chỗ y cũng sẽ được tôn trọng như nhau.

Đây cũng là lý do khiến y được nhiều người thích như vậy khi tuổi đời còn rất trẻ.

Phó Nhị gia là ngoại lệ trong số người "thích" kia, những lời đồn này hắn không tin một cái nào.

Có vài người nhìn thì giống như bé thỏ trắng vô hại, nhưng họ chỉ thật sự ăn mỗi cà rốt thôi sao?

Nhị gia hành động quyết đoán, sau khi rời khỏi Tam Cảnh viên thì đến khách sạn Tường Nhạc Hối ngay trong đêm.

Trước tiên, hắn muốn kiểm tra xem tính nết của bé thỏ trắng này ra sao.

Khách sạn nằm ngay lối vào phố Đông Hưng, con phố phồn hoa nhất Bình Dương. Tòa nhà xây theo phong cách phương Tây, có tám cây cột La Mã khổng lồ ngay cửa vào trông vô cùng bắt mắt, nó lại càng thêm xa hoa và uy nghi giữa ánh đèn neon rực rỡ.

Giờ này khách sạn rất đông đúc, ngoài cửa đậu đầy xe kéo, thỉnh thoảng có một chiếc dừng lại rồi một chiếc khác rời đi.

Hai năm trước khi Phó Vinh Khanh đi du học, Bình Dương không có nơi ồn ào điếc tai như thế này. Hắn liếc nhìn tấm biển hiệu bắt mắt của khách sạn, dập thuốc rồi cất bước đi vào.

Chìa khóa xe trên ngón tay Đường Dật xoay tròn, phát ra tiếng leng keng, anh ta chạy chậm đuổi theo Phó Vinh Khanh: "Gia, tôi đã đặt cho ngài một chỗ ngồi với giá cao, hôm nay có buổi biểu diễn đặc biệt của Hoa Hồng Đỏ hay Hoa Hồng Xanh gì đó, nhiều người chen chúc với nhau lắm."

Phó Vinh Khanh thực sự không có hứng thú với hoa hồng, vừa vào cửa hắn đã vô thức tìm kiếm bóng dáng Thương Vân Tú.

Ánh đèn nơi này mờ mờ, không khí đặc quánh, người đông như kiến. Tiếng nói chuyện lẫn lộn vào nhau làm cho người ta bực bội không chịu nổi.

Người phục vụ đi trước dẫn đường lên căn phòng trên cao, tai Phó Vinh Khanh ù đi, không muốn ở đây thêm một phút nào, thế là hắn liếc mắt ra hiệu với Đường Dật.

Đường Dật hiểu ý, vội vàng hắng giọng, hỏi người phục vụ đang ghi thực đơn: "Hôm nay ông chủ Thương của các người có ở khách sạn không? Nhị gia của chúng tôi cố ý đến đây xin lỗi ông chủ Thương."

"Xin lỗi… Chuyện này…" Bàn tay đang châm trà của người phục vụ run bần bật: "Nhị gia có gì mà…"

"Cậu cứ gọi ông chủ của mình đến là được, hỏi nhiều không có lợi cho cậu đâu." Đường Dật hung dữ nói.

"Được… Được!" Có vẻ phục vụ này là người mới, vừa nhút nhát vừa sợ phiền phức, cậu ta để bình trà xuống rồi chạy biến.

Không bao lâu sau cậu ta thật sự dẫn một người đến. Thanh niên mặc thường phục nói vài câu với người phục vụ, sau đó vén rèm lên và đi vào một mình.

Căn phòng có vị trí quan sát tuyệt vời, hướng ra sân khấu rực rỡ. Phía trước không có vật cản, khách khứa ở tầng dưới có thể mơ hồ nhìn thấy được chuyện gì xảy ra ở phòng riêng.

Bài hát đầu tiên đêm nay đã bắt đầu. Phó Nhị gia đưa lưng về phía sân khấu, không nhìn màn ca múa đặc sắc dưới sân khấu mà hứng thú nhìn chằm chằm người mới bước vào.

Nhìn từ trên xuống dưới mấy lần. Hắn xác nhận là người thật đẹp hơn trong ảnh.

Y mặc trường sam màu xanh, thanh nhã thoát tục, không hề hòa hợp với oanh oanh yến yến nơi này. Dù nhìn thế nào cũng thấy… Thoải mái?

Phó Vinh Khanh cảm khái trong lòng, vẫn là câu nói kia: Tâm không hẳn sẽ sinh tướng.

Người đến gần, cũng không ngồi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!