***
Phúc Tường trở về Tường Nhạc Hối một chuyến, lúc quay lại thì đúng lúc thấy Đường Dật lái xe rời đi. Cậu ta thường xuyên gặp Phó Vinh Khanh nên cũng không xa lạ gì Đường Dật.
Một lát sau Thương Vân Tú từ Liêu trạch đi ra, bảo cậu ta lái xe. Phúc Tường hỏi: "Vừa rồi tôi trông thấy Đường Dật bên cạnh Phó Vinh Khanh, sao anh ta lại tới đây?"
Không nghe nói Phó Vinh Khanh và ngài Liêu có quan hệ gì.
"Đường Dật? Chắc anh ta đưa Tiêu Đình Xuyên tới." Thương Vân Tú ngồi vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Nói như vậy, Tiêu Đình Xuyên từ Tam Cảnh viên tới..."
"Cảnh sát Tiêu thường tới chỗ của ngài Liêu, lần này gặp được sao ngài không ngồi thêm một lát, làm quen một chút cũng tốt." Phúc Tường không lái xe ngay, cho y cơ hội đổi ý: "Ngài muốn đến phủ Đốc quân, vì sao không tìm hiểu về người nhà của họ một chút?"
"Hắn ta là bạn của ngài Liêu, cho dù có muốn tìm hiểu cũng không nên thông qua ngài Liêu, quá lộ liễu."
Phúc Tường nghĩ lại, đúng là như thế. Tiêu Đình Xuyên làm người không màng danh lợi, mặc dù có bối cảnh là cậu ba của phủ Đốc quân nhưng hắn ta dùng chính thực lực để đi vào đồn cảnh sát, hai năm đã leo lên được vị trí Phó đồn trưởng như hiện tại.
Người muốn nịnh bợ hắn ta không đếm xuể nhưng đến bây giờ người ta vẫn thờ ơ. Khó trách lại làm bạn với ngài Liêu, nhạt nhẽo y như nhau.
"Tiêu Đình Xuyên từ Tam Cảnh viên tới, nói không chừng là đã nói chuyện với Phó Vinh Khanh, không biết bọn họ nói chuyện gì..." Thương Vân Tú mở mắt, nét mặt khó giấu sự mỏi mệt, y xoa xoa huyệt Thái Dương, nói tiếp: "Không biết vụ trộm ở đồn cảnh sát đã tra tới đâu rồi." Y đặt tay lên tay nắm cửa xe, mãi không mở cửa mà hỏi: "Vừa nãy cậu chắc chắn mình nhìn thấy Đường Dật chứ?"
"Là anh ta, cho dù nhận nhầm thì xe cũng không sai được."
"Vậy đành phải quay lại tìm kiếm chút thông tin thôi." Thương Vân Tú mở cửa xe, gió lạnh thổi qua khiến y rùng mình một cái. Y hít vào một hơi, đóng cửa xe rồi nói: "Cậu về khách sạn trông coi, hôm nay Phó Vinh Khanh muốn mời gánh hát đến. Chắc Hồng Tề Bách sẽ đến khách sạn sớm, đừng để gã gây chuyện."
"Được!"
Bên ngày, cửa phòng ngủ đóng lại, một lát sau Tiêu Đình Xuyên đẩy Liêu Tẫn Khải ra, kết thúc nụ hôn.
Ngài Liêu hỏi: "Đình Xuyên, khi nào em chuyển đến chỗ tôi ở?"
"Chê em nghỉ ngơi quá nhiều à? Đến chỗ anh, chỉ sợ em càng khó nghỉ ngơi hơn."
"Lần này có thể nghỉ mấy ngày?"
Liêu Tẫn Khải đứng thẳng dậy, khoác một chiếc áo len màu vàng nhạt lên cẳng tay, cổ áo thấp, rất hợp với mùa thu, anh ấy vừa hỏi vừa mặc áo len lên cho Tiêu Đình Xuyên.
"Tính cả hôm nay thì được hai ngày rưỡi." Tiêu Đình Xuyên giương mắt nhìn anh ấy, thấy anh ấy đang vuốt phẳng lại áo len cho mình, xuyên qua thấu kính có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi, thế là nói: "Anh đeo kính trông rất đẹp."
"Sáng nay đọc báo, nhìn chữ thấy hơi mờ, không đeo không thấy rõ." Anh ấy nói: "Có lẽ tôi già rồi."
Tiêu Đình Xuyên không đồng ý: "35, già chỗ nào?"
"So với em?"
"Em không so với anh."
Tiêu Đình Xuyên 28, nhỏ hơn anh ấy tròn 7 tuổi. Hắn ta kéo kéo tay áo len, nói: "Không biết trời có mưa không. Nếu như trời mưa, ngồi thuyền du hồ cũng quá lãng mạn rồi, hợp để nói chuyện phiếm."
"Mấy ngày nay Bình Dương đều có mưa, nhưng dù không có mưa, tôi với em đều có chuyện để nói cùng nhau." Liêu Tẫn Khải lấy chiếc kính viên bạc xuống, kéo hắn ta qua ôm chặt: "Tôi đến đồn lặng lẽ nhìn em vài lần, em ngủ quá muộn, điểm này phải chú ý."
"Có mấy vụ án." Tiêu Đình Xuyên dựa vào người anh ấy: "Đến cũng đã đến mà chỉ lặng lẽ nhìn, sợ làm phiền em à?"
"Là sợ không nỡ đi."
"Ngài Liẻu à, em thích anh nói những lời này, nhân dịp này anh nói nhiều một chút cho em nghe đi."
Liêu Tẫn Khải cười nói: "Nói nhiều lại thành qua loa, em đã nói với tôi như vậy mà."
"Không giống, chúng ta đã rất lâu không ở cạnh nhau rồi. Nửa tháng, em rất nhớ anh." Tiêu Đình Xuyên cụp mắt, lộ ra vẻ đáng thương. Hắn ta giơ tay vòng qua cổ Liêu Tẫn Khải, hỏi: "Những người yêu nhau lâu ngày gặp lại, lúc này bọn họ sẽ làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!