Chương 17: Trải đời

***

Thương Vân Tú bị Phó Vinh Khanh kéo ngồi lên đùi hắn, phần gáy thoát khỏi trói buộc, Thương Vân Tú há miệng cắn hắn một cái, mùi máu tươi tràn ra giữa răng môi hai người. Phó Nhị gia không cam lòng, vồ lấy như hổ đói vài giây mới buông tha cho y.

Hắn l**m vết thương bị rách đau nhói trên môi, hai tay ôm lấy eo y nhẹ nhàng v**t v*, vẫn chưa thỏa mãn nhìn kẻ gây chuyện chằm chằm.

Phó Vinh Khanh: "Nụ hôn này không tệ, khắc sâu trong đầu."

Thương Vân Tú khựng lại một chút, hai người gần nhau đến mức một chút thay đổi của Phó Vinh Khanh y cũng có thể phát hiện ra ngay. Y cụp mắt nhìn xuống, cố ý liếc qua, lịch sự mỉm cười với hắn: "Nhị gia cứng rồi."

"Em thì không ư?" Phó Vinh Khanh đưa tay xuống, vừa mập mờ vừa ân cần: "Tôi giúp em nhé?"

"Không..." Thương Vân Tú luống cuống trong chốc lát, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ thản nhiên, vòng tay ra sau lưng hắn.

Thật ra y có thể trực tiếp tránh đi, ngồi xuống ghế nhưng lúc này y nhìn chằm chằm Phó Vinh Khanh mấy giây, sau đó cúi thấp đầu gác cằm lên vai của Phó Vinh Khanh, hai người dựa sát vào nhau.

Phó Nhị gia lưu manh đã quen, đối phương bỗng nhiên chủ động làm hắn nhất thời không chấp nhận nổi, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.

"Hai điều kiện tôi đã đồng ý và cũng đã làm được, Nhị gia đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi nhé."

Hơi thở nhẹ nhàng của Thương Vân Tú khẽ phả lên cổ Phó Vinh Khanh, lưng hắn run lên, trong lòng ngứa ngáy, nơi nào đó lại càng cứng hơn.

Phó Vinh Khanh giống như "hôn quân" bị sắc đẹp mê hoặc điên đảo, hắn đồng ý: "Được, không cưới cô ấy." Hắn lấy một cái bật lửa ra, tiếp đó là muốn tìm thuốc lá.

Thương Vân Tú nhìn đồng tác của hắn là biết hắn muốn làm gì, y vươn tay đè lên bật lửa, nhắc nhở: "Nhị gia, đừng hút thuốc trong phòng tôi, mùi nồng như thế sao tôi ngủ được?"

"Em điên rồi?" Phó Vinh Khanh cúi đầu nhìn người: "Hay là bị cướp xác?"

"Ngài không vui sao?" Thương Vân Tú ôm lấy hắn, phân tích nói: "Chủ động không thích, chỉ thích ép buộc người ta. Khó trách lúc trước Nhị gia không động vào hai người tôi đưa tới, họ quá chủ động sao? Là tôi không đúng, tôi lại đưa hai người có tính cách ngang ngược một chút tới cho ngài nhé, được không?"

"Muốn vòng vo mắng tôi cũng vô dụng, Tú Tú, em c** s*ch rồi ngồi xuống có tác dụng hơn nhiều so với mấy lời sáo rỗng của em đấy." Phó Vinh Khanh không giả vờ nữa, hắn nắm cằm y hơi nâng lên một chút, góc độ này có thể nhìn rõ gương mặt của y nhất, tinh xảo đến mức không nhìn ra khuyết điểm.

Điều khiến hắn mê mệt chính là gương mặt này.

Phó Vinh Khanh chạm đến là thôi, chủ động thả y xuống ghế, hỏi: "Mối làm ăn em ra ngoài đàm phán giúp Hồng Cẩm Văn ra sao rồi?"

"Không lợi hại như Nhị gia, chỉ dựa vào một rương vàng giả đã thu mua được tiền trang Bình An." Thương Vân Tú cúi đầu chỉnh lại áo ngủ: "Thứ Nhị gia lấy được trong hòm sắt không chỉ có chứng cứ mua bán vàng giả đâu nhỉ?"

"Em biết rồi còn hỏi tôi?" Phó Vinh Khanh dùng đầu ngón tay chọc vào ngực y: "Bây giờ, nơi này đang nghĩ gì?"

Thương Vân Tú ngẩng đầu, cười mỉm: "Hay là anh đoán thử xem?"

"Tôi đoán em muốn tôi mau cút ra ngoài, hoặc là sau này em không muốn nhìn thấy tôi nữa, đúng không?"

Thương Vân Tú lắc đầu: "Không đúng."

Phó Vinh Khanh hoàn toàn không có tâm trạng đoán mò, hắn nói xằng nói vậy với vẻ đứng đắn: "Em muốn ngủ với tôi, tự cởi, tự nhún, muốn ghé vào tai tôi gọi Vinh Khanh, gọi chồng?"

"Anh..." Thương Vân Tú nhịn một giây, sau đó lại tươi cười, quay đầu lại thì nét mặt đã khôi phục như bình thường: "Đoán thêm lần nữa."

"Lòng người khó dò, cứ mù quáng đoán như thế, có đoán đến sáng mai tôi cũng không đoán ra được đâu." Phó Vinh Khanh biết có lẽ y thật sự có lời muốn nói, hắn đột nhiên tò mò rằng y sẽ nói gì. Thế là khoanh tay nghiêm túc nhìn y: "Tú Tú ngoan, nói đi, Nhị gia nghe."

Thương Vân Tú thật lòng muốn khơi gợi lòng hiếu kỳ của hắn, y dừng lại một hồi không nói lời nào. Trên mặt vẫn là nét lạnh nhạt, chỉ là trong mắt ẩn hiện ý cười.

Đôi mắt này không sâu nhưng lại thật xinh đẹp, đặc biệt là khi nghiêm túc, chăm chú, si mê nhìn một người.

Nam hồ ly tinh quyến rũ!

Lần đầu Phó Vinh Khanh bị người ta nhìn đến mức xấu hổ, hắn càng che càng lộ bưng ly nước lên, ngửa đầu uống cạn: "Em có lời gì thì cứ nói thẳng. Mặc dù Nhị gia muốn ở bên em nhưng tính kiên nhẫn lại không nhiều, không chịu được em trêu tôi như thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!