Chương 15: Tú Tú, em có giận không?

***

Có một nhóm vũ công tụ tập lại phía sau sân khấu, thấy Thương Vân Tú đến, bọn họ vội vàng nhường đường cho y.

Lâm Uyển Quân gục vào bàn trang điểm nhỏ giọng khóc nức nở, mái tóc xoăn xõa ra che khuất cả khuôn mặt. Lớp trang điểm và trang phục biểu diễn đều đã thay xong, hẳn là không khống chế được cảm xúc, bỗng chốc sụp đổ.

Không biết ai nhắc chuyện ông chủ Thương tới, Lâm Uyển Quân ngẩng đầu lên, lớp trang điểm trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi, dáng vẻ hơi chật vật.

Phúc Tường phất tay, nói: "Những người khác có việc gì thì cứ làm đi, đứng túm tụm lại đây nữa."

Đám người tản ra, Lâm Uyển Quân ngồi bất động, chờ khi Thương Vân Tú ngồi xuống trước mặt cô mới nói xin lỗi, sau đó nói: "Trạng thái hiện tại của tôi chắc không lên sân khấu được, tôi sẽ chịu trách nhiệm về tổn thất của khách sạn. Ông chủ Thương, tôi xin lỗi, gây thêm phiền phức cho ngài..."

"Tôi muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì?" Thương Vân Tú đưa giấy cho cô, nói: "Nếu như do cơ thể không khỏe, không làm nổi thì thôi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe mới là tiền vốn."

"Không phải..." Lâm Uyển Quân dùng giấy che cả khuôn mặt, ỉu xìu nói: "Cậu Phó sai người tới nói hắn muốn cưới tôi, thời gian đã được định sẵn, bảo tôi chuẩn bị một chút..."

Thương Vân Tú khẽ nhíu mày, im lặng mấy giây: "Hắn chuẩn bị lấy vợ?"

"Lần trước bà Phó tới tìm tôi cũng nói như vậy, tôi cứ nghĩ cậu Phó không đồng ý là được, ai ngờ hắn..." Lâm Uyển Quân khóc không thành tiếng. Cô nhớ cha mẹ, nếu như nhà họ Lâm không xảy ra chuyện, yên ổn đến bây giờ thì những chuyện này chẳng đáng là gì.

Thương Vân Tú an ủi nói: "Biểu diễn vốn vất cả, nhà họ Phó giàu có. Cô gả qua đó sẽ không phải chịu khổ, bọn họ cũng sẽ không bạc đãi cô..."

"Nhưng mà..." Hai mắt Lâm Uyển Quân đẫm lệ, chủ động nắm lấy tay Thương Vân Tú: "Xưa nay tôi chưa từng muốn những thứ này, mấy năm nay làm trong khách sạn tôi đã dành dụm được khá nhiều tiền, tiền chỉ cần đủ tiêu là được. Ông chủ Thương, tôi không muốn... Ai cũng nói cậu Phó không phải người tốt, nếu tôi gả đi thật thì làm gì có cuộc sống tốt đẹp..."

Thương Vân Tú lại im lặng, y hỏi: "Những lời này cô có từng nói với cậu Phó chưa?"

"Nói không chỉ một lần nhưng vô dụng. Lúc trước hắn còn hỏi tôi có bằng lòng không, giờ không hỏi nữa, trực tiếp muốn kết hôn..." Nước mắt của Lâm Uyển Quân cứ như chảy mãi không hết, cô trượt từ trên ghế xuống, quỳ trên đất: "Ông chủ Thương, ngài giúp tôi đi... Cầu xin ngài giúp tôi một chút..."

Loại chuyện này không tiện nhúng tay, Thương Vân Tú nhất thời không biết phải trả lời thế nào, y bảo người dìu cô đi nghỉ ngơi trước.

Phòng làm việc bừa bộn vẫn chưa được dọn dẹp, y tiện tay sắp xếp lại mấy món đồ trang trí, mùi thuốc lá sợi vẫn chưa tan được bao nhiêu, Thương Vân Tú không muốn ở lại nữa, y mở cửa sổ rồi đi ra ngoài.

Gần nửa tháng tiếp theo, Thương Vân Tú có rất nhiều việc cần làm, y còn đi nơi khác bàn chuyện làm ăn với Hồng Cẩm Văn. Trong thời gian này, Nhật báo Bình Dương đưa tin một sự kiện.

Vụ án vàng giả trên thuyền hàng nhà họ Phó được phá, tiền trang Bình An bị kiện và phá sản chỉ sau một đêm. Nhà họ Phó thuận thế thu mua tiền trang Bình An, nghe nói là định biến nó trở thành một ngân hàng.

Sau khi Hồng Cẩm Văn biết chuyện phải cắn răng nuốt hận, có cảm giác điên tiết như trộm gà không được còn mất nắm gạo. Ông ta về chưa được vài này đã tăng huyết áp phải nằm viện.

Thương Vân Tú bận rộn chân không chạm đất, khi y từ bệnh viện trở về thì nhớ tới chuyện của Lâm Uyển Quân, thế là hỏi Phúc Tường: "Mấy ngày nay Phó Vinh Khanh có tới tìm tôi không?"

"Không ạ."

"Không ư?" Thương Vân Tú hơi bất ngờ.

"Thật sự không có nhưng Nguyên Anh từng tới vài lần, leo tường vào phòng ngài, phát hiện khóa cửa thì lại trèo xuống."

Thương Vân Tú đã rõ: "Chuyện của cô Lâm thì sao?"

"Ngài nói hôn sự à? Sau đó cô ấy không nói gì nữa, vẫn biểu diễn như thường. Nhưng mấy ngày nay mất hồn mất vía, tôi đoán là cậu Phó quyết tâm muốn cưới."

"Phó Vinh Khanh vẫn chưa thôi à..." Thương Vân Tú lại nhíu mày.

Vốn y chỉ cho là Phó Vinh Khanh nói xằng nói bậy, dùng cách này để đối phó y. Bây giờ xem ra hình như không đơn giản như vậy... Đột nhiên y không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Hay là nói, lúc đầu Phó Vinh Khanh vốn muốn lấy vợ.

"Không có đâu, hắn còn không xuất hiện mà." Phúc Tường nói: "Ngược lại là Hồng Tề Bách, gã làm mưa làm gió trong khách sạn, quậy đến mức việc làm ăn trong khách sạn kém xa mấy tháng trước!"

"Cứ mặc gã." Thương Vân Tú cũng không quan tâm gã ra sao mà hỏi: "Có khi nào Phó Vinh Khanh không có ở Bình Dương không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!