***
"Tôi còn tưởng rằng, quan hệ giữa chúng ta đã đạt đến mức có thể thân thiết rồi chứ?" Phó Vinh Khanh giống như đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hắn nói xong thì đứng dậy chạm vào bánh xốp Thương Vân Tú để trên bàn, vừa chạm vào một góc của túi giấy dầu đã bị Thương Vân Tú lấy đi.
Ngón tay chụp vào khoảng không, hắn không quan tâm lắm, lấy điếu thuốc trong túi ra châm cho bản thân: "Tú Tú, em phân chia rạch ròi với tôi quá. Tôi đặt em ở đầu quả tim, em xem em kìa, một miếng bánh cũng không nỡ cho tôi ăn."
"Nhị gia nói sai rồi, thứ này không phải là món gì hiếm lạ, chẳng qua là bị dính mưa, sợ hỏng, lỡ Nhị gia ăn vào mà chết thì tôi không chịu trách nhiệm nổi." Y siết chặt cái túi. Hành vi này rất khác với ông chủ Thương lúc bình thường, có vẻ rất thô lỗ.
Vô duyên vô cớ Phó Vinh Khanh lại chạm vào túi, đơn giản là hắn biết trong đó có gì, rõ ràng là cố ý.
Bên cạnh y chắc chắn có nội gián của Phó Vinh Khanh, nếu không sao hắn có thể biết tỉ mỉ từng chi tiết như vậy?
"Em cứ ngóng trông tôi chết, ngay cả giả vờ cũng không muốn." Phó Vinh Khanh bị y chặn họng, không nhịn được cười, lại nói: "Nếu muốn rạch ròi như vậy, em nợ tôi cũng nhiều đấy."
Thương Vân Tú: "Tôi nợ anh cái gì?"
Phó Vinh Khanh cố ý phả làn khói vào mặt y, nhìn người xuyên qua sương mù mông lung. Sau mấy giây hắn đã giơ tay xua tan khói, vẩy tàn thuốc, nghiêm mặt nói: "Ông chủ Thương giữ vợ chưa cưới của tôi ở trong khách sạn và còn để cô ấy xuất hiện trước công chúng, cái này có tính không? Dù tôi có bao dung đến đâu cũng không phải kẻ hèn nhát chỉ biết ngồi im nhìn.
Em nói có đúng không?"
Thương Vân Tú mỉm cười: "Là ai ăn nói bừa bãi bên tai Nhị gia vậy? Tôi đâu có làm mấy chuyện như này."
Phó Vinh Khanh: "Lâm Uyển Quân, cô ấy ở trong khách sạn của em, việc này không giả chứ?"
"Tường Nhạc Hối kinh doanh đứng đắn, thuê nhân viên có hợp đồng đầy đủ, sao vào miệng anh lại thành quán hát đèn mờ rồi?" Thương Vân Tú đưa tay cầm điếu thuốc lá trên tay hắn, bình thản ung dung dập tắt, ném vào thùng rác.
Phó Vinh Khanh không để ý, không khỏi chán nản ngồi nghịch bật lửa.
"Ông chủ Thương không hề ép tôi xuất hiện trước công chúng, ngài ấy có lòng cưu mang tôi, tôi mới không gặp cảnh màn trời chiếu đất!"
Lâm Uyển Quân đột nhiên đẩy cửa đi vào, không nói hai lời trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thương Vân Tú, hành động này thật sự làm hai người đang nói chuyện giật nảy mình.
"Cậu chủ Phó, tôi đã nói rất rõ ràng, xin ngài đừng mở miệng là gọi vợ chưa cưới, không có chuyện này đâu." Lâm Uyển Quân cắn răng, cố nén nước mắt.
Xem ra cô mới xuống sân khấu, trang điểm tinh xảo, lớp lông vũ trên quần áo vô cùng khoa trương, bản thân cô vốn đã đẹp cộng thêm trang phục nổi bật này giống như dệt hoa trên gấm.
Thương Vân Tú ngây người mất một lúc, sau đó đỡ người đang quỳ dậy. Trái lại là Phó Vinh Khanh, việc không liên quan nên cứ dửng dưng. Hắn nhìn cô nửa phút, sau đó ngay thẳng hỏi: "Người yêu mà cô Lâm kể với mẹ tôi là ông chủ Thương nhỉ?"
"Tôi… Tôi chỉ…"
Chỉ trong chớp mắt, mặt của Lâm Uyển Quân đã đỏ bừng lên, cô cúi đầu không thể nói hết câu.
"Ánh mắt cô nhìn ông chủ Thương quả thực quá rõ ràng." Phó Vinh Khanh không có ý thương hương tiếc ngọc, coi như không thấy cô đang sắp khóc. Hắn giống như một tên thổ phỉ lưu manh, khuyến khích nói: "Thích thì phải tranh thủ chứ, cô không nói thì sao y biết được. Bây giờ không phải là cơ hội tốt để nói sao? Cô Lâm còn không mau nắm lấy?"
"Phó Vinh Khanh!" Thương Vân Tú nhíu mày, ngắt lời hắn: "Uyển Quân, trông cô có vẻ rất mệt mỏi, cô về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai rồi nói."
Phó Vinh Khanh thật sự không nói nữa, hắn thích thú nhìn chằm chằm hai người như xem kịch vui.
Lâm Uyển Quân nhẫn nhịn nửa ngày nhưng vẫn không kìm được nước mắt, chúng cứ thế tuôn rơi.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, nói một hơi: "Ông chủ Thương, tôi thích ngài, cũng không mong ngài đáp lại tôi, đây chỉ là chuyện riêng của tôi. Vẫn mong ông chủ Thương đừng vì mấy câu của cậu chủ Phó mà đuổi tôi ra ngoài!"
Đôi mi thanh tú của Thương Vân Tú càng nhíu chặt hơn.
Lâm Uyển Quân nói tiếp: "Chuyện hôn ước của tôi là bề trên trong nhà định ra, nhưng bây giờ bề trên có thể làm chủ cho Uyển Quân đã mất, đương nhiên giao ước này cũng vô hiệu." Lâm Uyển Quân vừa nói vừa thấy bất lực và uất ức, cô quỳ xuống trước mặt Phó Vinh Khanh: "Cậu chủ Phó, xin ngài đừng lấy việc này làm khó ông chủ Thương, nó không liên quan gì đến ngài ấy cả.
Nếu như ngài cảm thấy hôm nay tôi nói chưa rõ, ngày mai có thời gian tôi sẽ tự đến nhà họ Phó nói rõ ràng với ông bà Phó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!