Chương 10: Hắn là người tốt bụng

***

Tiếng sấm đánh đứt quãng tầm mười mấy phút, trời chuyển từ mưa nhỏ thành mưa to. Thương Vân Tú và thương nhân nước ngoài bàn xong chuyện rượu và đồ uống thì bắt đầu dùng cơm, mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn không hề nhỏ đi.

Tiễn hai thương nhân nước ngoài xong, Thương Vân Tú không nghỉ ngơi thêm một phút nào. Trở lại Tường Nhạc Hối chờ Phúc Tường lên lầu lấy cho mình cái áo khoác, hai người cùng đến Hồng trạch.

Hồng Cẩm Văn ra ngoài hai ngày, tối nay đã trở lại Bình Dương, dù Thương Vân Tú không tình nguyện nhưng vẫn phải có mặt. Y cố gắng kéo dài thời gian nhưng Hồng Cẩm Văn vẫn chưa về. Thương Vân Tú xuống xe và nói với Phúc Tường gì đó rồi cầm dù của mình đi vào trước.

Thường ngày vào giờ này Hồng trạch đã chẳng có ai nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, hai bà vợ lẽ ngồi trên sofa cắn hạt dưa, người ngồi dựa trên ghế sofa đơn là đứa con trai út vô công rồi nghề của Hồng Cẩm Văn… Hồng Tề Tùng.

Tên mập đứng bên cửa sổ là cậu cả nhà họ Hồng… Hồng Tề Bách.

Cái bụng tròn của gã gần như làm rách bộ vest trắng, cúc áo khoác không cài lại được và mở bung ra, thịt trên mặt núc ních, trông gã là kiểu giàu có mập mạp đầy mỡ.

Năm nay gã mới 25 tuổi nhưng còn không nên thân hơn cậu út 17 tuổi. Trước kia không thích học hành nên bây giờ làm cái gì trông cũng ngu ngốc, dù có phất lên giữa đường thì trừ ăn uống chơi bời ra cũng chẳng biết làm gì nữa.

Hồng Tề Bách rất chướng mắt Thương Vân Tú, rõ ràng gã mới là con trai thật sự của nhà họ Hồng nhưng quyền lợi lại rơi vào tay Thương Vân Tú!

Thương Vân Tú thu dù để dựa vào tường hành lang, lúc vào cửa cũng gật đầu chào hỏi hai bà vợ lẽ, chuẩn bị ngồi xuống thì bị Hồng Tề Bách lên tiếng cướp chỗ, lấn đến mức lảo đảo.

"Ui, sao mày cũng tới à, trường hợp này mày tới cũng thích hợp sao?"

"Sao lại không thích hợp?" Trong đôi mắt đẹp của Thương Vân Tú thoáng qua tia chán ghét, y cung kính đứng lên, ngước mắt lên cười nói: "Cha nuôi trở về, tôi không đến thì không đúng lễ nghĩa."

"Cái gì mà cha nuôi, sao tao không nghe cha nói ông ấy có thằng con trai là mày?" Hồng Tề Bách hừ cười một tiếng, ném hạt dưa đang cầm trong tay vào trong mâm, khinh miệt nói: "Thương Vân Tú, mày thật có bản lĩnh đấy."

Trong lời nói của gã có mấy tầng nghĩa, đặc biệt là ánh mắt dò xét của gã giống như trước mắt là mấy thứ bẩn thỉu buồn nôn gì đó: "Dáng vẻ của mày đúng là hấp dẫn cả nam lẫn nữ, mày thế này chắc làm chuyện gì cũng thuận lợi lắm nhỉ?"

"Cậu chủ Hồng quá khen."

"Thật sự xem như tao khen mày à?" Hồng Tề Bách ngửa đầu cười: "Nói mày bán mông không có liêm sỉ, mày còn kiêu ngạo?"

Thương Vân Tú không phải lần đầu bị gã ác ý nhục nhã như thế, y không kiêu ngạo không tự ti đáp lại ánh mắt khinh miệt dò xét của gã.

Trong tay y cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi, thỉnh thoảng lại lấy ra nhìn thời gian: "Vẻ ngoài của tôi ít gì cũng dùng được, không giống như vài người nào đó, gương mặt kia không dùng được nên chỉ có thể dùng tiền trong tay để bồi thường tiền hàng. Không ai nhìn trúng, gu của người ta cũng đâu có nặng đến thế." 

"Mẹ nó, mày nói gì đấy?"

Thương Vân Tú: "Là ý mà anh đang nghĩ đấy."

Hồng Tề Tùng ngồi bên cạnh bị mẹ lôi kéo cũng đổ thêm dầu vào lửa: "Anh cả, y nói anh xấu đấy, cái này mà không hiểu nữa à!"

Bà vợ lẽ che miệng con trai lại: "Con đừng lên tiếng."

Hồng Tề Tùng đẩy tay mẹ mình ra, nói tiếp: "Anh, rõ ràng y xem thường anh."

Hồng Tề Bách liếc cậu ta một cái, tiếp đó nhìn Thương Vân Tú: "Thật sao? Có năng lực như thế thì chơi với tao xem. Tiền tao cho mày chắc chắn hơn tiền lương tháng cha tao cho mày nhiều."

"Có đôi khi đồ ăn bẩn thỉu còn khó nuốt, huống chi là người bẩn thỉu, cậu chủ Hồng đừng có nói đùa." Thương Vân Tú cười tủm tỉm, nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng không nhường nửa bước, giống như hoàn toàn không để người này vào mắt.

Gai mềm mới đâm thẳng vào tim.

"Có gan mày lặp lại lần nữa xem?"

Con mắt vốn không lớn của Hồng Tề Bách híp lại thành một đường nhỏ, suýt thì nghiến nát răng: "Mày thì có gì giỏi giang? Ăn mặc ngủ nghỉ có cái gì mà không dùng của nhà họ Hồng, tao thấy mày đừng quản lý một khách sạn nữa thì hơn. Mày cứ trực tiếp gả vào đây, làm vợ lẽ cho cha tao là được."

"Làm cha anh hay làm mẹ anh, không phải tôi quyết định. Nhưng mà đề nghị không tệ, tôi sẽ hỏi ông chủ Hồng giúp anh." Thương Vân Tú thong thả không vội, phản ứng lạnh nhạt.

"Thằng chó!" Hồng Tề Bách thẹn quá hóa giận, đứng lên muốn đánh người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!