Chương 94: Ngày Xưa Chậm Rãi (Phần Thượng)

Năm ấy, khi rời khỏi trấn Thanh Linh, Truy Dã vừa tròn mười sáu tuổi chưa được bao lâu.

Theo pháp luật, một người nếu đã có nguồn thu nhập độc lập để tự lo cho cuộc sống thì không còn bị xem là trẻ con nữa, mà là một cá nhân có đầy đủ năng lực hành vi dân sự.

Vậy nên, cậu cũng tính là người lớn đi. Dù gì thì giờ cậu cũng chẳng còn ai để dựa vào, phải tự mình kiếm sống.

Nhà cậu vốn đã nghèo, suốt bốn năm cha cậu trầm cảm, gần như không chạy xe giao hàng được bao nhiêu. Cậu lo lắng với tình trạng tinh thần của cha, chưa kịp kiếm được tiền thì có khi đã bỏ mạng trên đường, nên thường khuyên ông đừng chạy nhiều. Một năm nửa năm, cũng chỉ chạy được vài chuyến, cuộc sống vô cùng túng quẫn nhưng vẫn có thể miễn cưỡng cầm cự.

Sau khi cha mất, cậu về sống cùng ông bà nội. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tinh thần của ông bà so với khi cha cậu còn sống sa sút đi không ít. Nhưng vì muốn nuôi nấng đứa cháu trai này, ông vẫn gắng gượng cầm cuốc ra đồng trồng trọt. Cả đời họ vốn là nông dân, ngoài bán sức lao động ra thì chẳng còn cách nào khác. Lúc còn trẻ không sao, nhưng về già, lưng eo chẳng còn được như trước, cột sống của ông nội cậu cong vẹo như vòm cầu, đi đường phải chắp tay ra sau lưng, nếu không thì người sẽ chúi về phía trước, chẳng thể nào đi nổi.

Thế nhưng với thân thể như vậy, vì muốn giúp Truy Dã có cái ăn, ông vẫn lén lút vác nông cụ lên núi, mà cậu lại hoàn toàn không hề hay biết.

Mãi cho đến một lần tình cờ, cậu bị người ta kéo ra chợ, trông thấy ở góc chợ có một bóng lưng quen thuộc. Một ông lão gầy gò, còng lưng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, trước mặt là một giỏ rau xanh tươi mới hái.

Truy Dã sững người từ xa, chứng kiến một bà thím đến mua rau, cò kè bớt một thêm hai từng đồng bạc lẻ. Trên tay bà ta vừa lựa cá xong, rút từ trong túi ra một nắm tiền lẻ, còn vương mùi tanh khó chịu. Thế nhưng ông nội cậu vẫn cẩn thận nhặt từng tờ tiền nhét vào chiếc hộp sắt, chẳng dám sơ suất dù chỉ một đồng.

Sau hôm ấy, cậu lặng lẽ theo ông lên núi, biết được vị trí của thửa ruộng. Rồi mỗi sáng dậy sớm hơn cả ông, cướp lấy nông cụ, một mình học theo từng động tác, bắt chước cách ông làm ruộng.

Cứ thế, cậu đã trồng rau suốt một năm. Cho đến khi cả ông lẫn bà nội đều qua đời. Số tiền họ dành dụm, cậu dùng để lo tang sự, còn lại vừa đủ để đóng học phí năm cuối cấp hai.

Nhờ số tiền ấy, cậu không phải dừng việc học ở bậc tiểu học, thuận lợi hoàn thành cấp hai.

Chiều hôm diễn ra lễ tốt nghiệp cấp hai, đám bạn cùng lớp bá vai bá cổ nhau bàn bạc về kỳ nghỉ hè, tính rủ nhau đi cắm trại bên bờ biển. Mấy thằng nhóc mới lớn chẳng có khả năng đi xa, bãi biển không mấy đẹp ở Thanh Linh đã được xem như địa điểm tốt nhất cho chuyến du lịch tốt nghiệp của họ. Một người khởi xướng, cả đám hưởng ứng, khi đến lượt hỏi Truy Dã, cậu lơ đễnh vắt chiếc ba lô cũ rích đã giặt đến bạc màu lên vai, không chút do dự lắc đầu:

"Không đi được, bận lắm."

Lời còn chưa dứt, cậu đã sải bước rời đi, chẳng có chút lưu luyến hay buồn bã nào dù hôm ấy là ngày cuối cùng.

Người khởi xướng bối rối, lẩm bẩm: "Ra vẻ cái gì chứ!"

Truy Dã chẳng buồn bận tâm, phóng xe đạp vút đi như gió, thẳng đến một nhà hàng.

Cậu không nói dối. Thật sự rất bận, bận đi làm.

Cậu tìm được một quán ăn đang tuyển phụ bếp, lương theo giờ khá cao, vì quán không chỉ phục vụ bữa tối mà còn mở đến khuya để bán đồ ăn đêm. Người lớn tuổi không chịu nổi cường độ làm việc khuya như vậy, nên cậu có lợi thế nhờ tuổi trẻ. Hơn nữa, cậu còn biết nấu ăn, nên ông chủ đã nhận cậu vào làm.

Cậu đến quán từ sớm, xắn tay áo chuẩn bị trước tất cả nguyên liệu cho đầu bếp chính. Đến giờ cơm tối bận rộn nhất, căn bếp chật chội tràn ngập mùi thơm, khiến bụng cậu réo ầm ĩ, nhưng nào có thời gian để ăn? Đơn gọi món từ bên ngoài liên tục dồn vào. Có lúc bát đĩa không đủ dùng, phải vừa rửa vừa dùng ngay, tốc độ phải cực kỳ nhanh.

Lúc mới làm, chưa quen tay, cậu luống cuống làm vỡ mấy cái đĩa, bị trừ mất hai ngày lương, lòng đau như cắt. Nhưng giờ thì cậu đã thành thạo, vừa rửa bát vừa tranh thủ dùng một tay gắp chút thức ăn bỏ vào miệng. Dù vất vả cũng không thể để bản thân chịu thiệt quá, phải biết tìm chút niềm vui trong cái khổ.

Ví như mỗi tối khi quán đóng cửa, khoảng một giờ sáng, mọi người đã về hết, chỉ còn mình cậu dọn dẹp bãi chiến trường. Cậu coi căn bếp bẩn thỉu, đầy dầu mỡ này như sân chơi riêng của mình, lấy chiếc radio luôn mang theo trong balo ra, bật cuộn băng mà chị đã tặng, rồi vừa lẩm nhẩm hát theo Tiểu Mạc Lị vừa nhún nhảy. Chẳng mấy chốc, bát đĩa đã sạch bong.

Mùa hè oi bức năm ấy, ký ức của Truy Dã gần như chỉ gắn liền với mùi dầu mỡ, bọt xà phòng, chất tẩy rửa và đôi bàn tay phồng rộp vì ngâm nước quá lâu. Những mảnh ghép rời rạc ấy đã tạo nên một mùa hè của cậu.

Khi quán quá bận, cậu còn bị điều ra ngoài nhận đơn, bưng bê. Công việc này vốn chẳng khó khăn gì, nhưng trớ trêu thay—cậu lại gặp cô giáo chủ nhiệm cũ của mình.

Cô dẫn chồng và con đến ăn, không ngờ lại bắt gặp học trò cũ đang làm thêm ở đây.

"Truy Dã?"

Cậu lập tức quay đầu muốn đi, nhưng bị cô gọi lại, đành bất đắc dĩ quay lại, miễn cưỡng chào một tiếng: "Chào cô."

Cô giáo nhìn cậu đầy lo lắng: "Cô đã gọi đến nhà em mấy lần mà không ai bắt máy. Cô cứ nghĩ em không muốn nghe, hóa ra là do bận làm thêm ở đây sao?"

Cậu khẽ gật đầu: "Cô tìm em có chuyện gì ạ?"

"Cô nghe nói... em vẫn chưa quyết định học cấp ba ở đâu? Nếu gặp khó khăn về tài chính, em có thể tìm đến cô. Ngoài ra, còn có học bổng hỗ trợ học sinh nghèo của nhà nước, những khoản này có thể giúp được em."

Cậu còn chưa kịp trả lời thì bên trong bếp đã có người sốt ruột gọi tên cậu ầm lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!