Chương 93: Chuyến Xe Đêm (Hoàn)

Trước đây, Truy Dã chưa từng cảm thấy con dốc dẫn về nhà lại dài đến vậy.

Thậm chí, anh bắt đầu hối hận vì đã quyết định không lái xe. Nếu có xe, có lẽ anh sẽ không phải nóng lòng như lửa đốt thế này.

… Nhưng nếu có xe, có lẽ họ cũng chẳng kịp về đến nhà.

Vừa suy nghĩ lung tung, anh vừa kiên nhẫn chịu đựng, cảm giác như đã trôi qua cả thế kỷ. Cuối cùng, căn nhà quen thuộc cũng hiện ra trước mắt. Anh vội lấy chìa khóa, thò tay vào túi quần mò mẫm. Bên trong toàn là giấy ăn, kẹo, tai nghe… nhưng lại không thấy thứ quan trọng nhất – chiếc chìa khóa nhỏ bé kia.

Anh thực sự muốn lộn ngược túi quần để trút hết mọi thứ ra ngoài, nhưng làm vậy thì chẳng khác gì tuyên bố với cả thế giới rằng anh đang vội vàng đến mức nào.

Thế nên, anh cố gắng kìm nén, giả vờ bình tĩnh, chậm rãi lục lọi.

Nhưng người bên cạnh lại chẳng kiên nhẫn được như vậy. Cô trực tiếp thò tay vào túi anh, đầu ngón tay quấn lấy tay anh, móc ra chùm chìa khóa.

Ô Mạn liếc anh một cái, không phát ra tiếng nhưng rõ ràng đang trách: "Chậm c.h.ế. t đi được."

"Phụp" một tiếng, lời trách móc không lời này như một tia lửa, thiêu rụi hết mọi lý trí của Truy Dã.

Cửa vừa mở ra, anh lập tức kéo cô lên lầu, vừa đi vừa luống cuống cởi chiếc áo len mỏng của Ô Mạn. Lớp len ma sát tạo ra tĩnh điện, khi anh lột áo khỏi cánh tay cô, những tia điện nhỏ lóe lên tách tách, như một cơn bão sấm chớp len lỏi giữa ánh mắt hai người.

Trong mắt họ dường như chỉ còn đối phương, Ô Mạn vì thế mà lơ đãng, bước hụt bậc thang, suýt chút nữa trẹo cả mắt cá chân. Truy Dã dứt khoát ôm lấy cô, hai tay chống dưới đùi cô, ngửa đầu nhìn cô, cứ thế bước vào phòng.

Vừa vào đến nơi, ở vị trí cao hơn, Ô Mạn lập tức nhìn thấy chiếc giường đơn nhỏ nhắn nổi bật trong căn phòng.

Cả người cô khẽ run lên, hình ảnh Truy Dã thời niên thiếu nằm trên chiếc giường đó bất chợt hiện lên trong đầu, khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vô cớ, vừa phấn khích khó nói thành lời.

Ở đây sao? Cô vòng tay ra sau gáy anh, áp môi bên tai anh hỏi khẽ.

Truy Dã không trả lời. Anh cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự – thời thiếu niên, anh nằm trên chiếc giường này, trong một mùa hè tương tự. Nhưng điều anh nghĩ đến lại hoàn toàn khác.

Anh nhớ lại chính mình từng chui đầu vào chăn, khi ấy vẫn chưa đến mùa hè nhưng tấm chăn mỏng đã nóng hầm hập như một ngọn núi lửa rực cháy. Anh nhớ về Ô Mạn trong những bộ phim, má cô như viên mochi vị anh đào vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, lớp vỏ hồng nhạt còn vương hơi sương lạnh giá. Tầm mắt anh chậm rãi trượt xuống, theo vạt sườn xám thấp thoáng, lộ ra đôi chân trắng muốt như dòng nước tuyết vừa tan chảy từ đỉnh núi.

Càng hồi tưởng đến những hình ảnh lạnh lẽo, cổ họng anh lại càng bỏng rát. Khi đó, hơi thở anh dồn dập không thể kiểm soát.

Mà hiện tại, "nước tuyết" đã chảy vào lòng anh, khiến anh ướt đẫm.

Ô Mạn giúp anh cởi chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi. Dưới ánh trăng hắt qua cửa sổ, làn da trần trụi của anh tỏa ra thứ ánh sáng đẹp mắt, khiến cô không khỏi liên tưởng đến một con báo săn trên thảo nguyên – căng tràn sức mạnh, nguy hiểm, nhưng cũng vô cùng mê hoặc.

Cô tiện tay ném chiếc áo sơ mi về phía chiếc giường hẹp, nhưng vì góc độ không chuẩn, một nửa rơi lên giường, một nửa lại tủi thân kéo lê trên sàn.

Chuyện này vốn chẳng đáng gì, nhưng Truy Dã đột nhiên trở nên so đo. Anh nhẹ nhàng bóp cằm cô, giọng nói tựa như có ý trách phạt, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai cô:

"Chị, em làm bẩn áo của anh rồi."

"Muốn đền thế nào đây?"

Cuối cùng, anh cũng thả cô xuống, nhưng cố ý đặt cô lên phần áo bị rơi xuống giường. Dưới thân cô là quần áo của anh, còn trên người cô lại là chính anh.

Giống như một con thú nhỏ bị sa vào bẫy do báo săn đào sẵn, không cách nào trốn thoát.

Đây là khoảnh khắc hiếm hoi kể từ khi ở bên nhau, Truy Dã bộc lộ rõ sự chiếm đoạt của anh. Mà hôm nay, cảm giác này còn mãnh liệt hơn gấp bội.

… Hẳn là vì căn phòng này.

Nhưng cô cũng chẳng phải dạng hiền lành gì. Cố ý muốn trêu chọc anh, cô chậm rãi lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nhẹ nhàng đặt lên môi anh.

"Vậy đền cái này nhé?"

Anh ngậm điếu thuốc, bật cười khàn khàn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!