Chương 9: (Vô Đề)

Mấy ngày tiếp theo là các cảnh quay liên quan đến cô và Chung Nhạc Thanh. Phân đoạn được quay nằm ở giữa kịch bản, kể về ngày kỷ niệm chín năm kết hôn của Đặng Lệ Chi và chồng. Cô muốn làm một điều gì đó có ý nghĩa nên đã đặt bàn ở nhà hàng nơi họ từng cầu hôn nhau, còn đặc biệt ăn diện, thậm chí chuẩn bị sẵn một món quà cho anh.

Thế nhưng, chồng cô hoàn toàn quên mất ngày này, thậm chí còn đột ngột báo rằng phải làm thêm giờ.

Cô ngồi một mình trong nhà hàng, gượng gạo ăn hết phần thức ăn dành cho hai người, bên ngoài cửa sổ tầng chín là những đợt sấm chớp dồn dập.

Cơ thể Đặng Lệ Chi vô thức run lên. Cả đời này, thứ cô sợ nhất chính là sấm sét.

Điện thoại lại sáng lên, là chồng cô gọi.

"A lô."

"Bên ngoài đang có sấm chớp à."

Nghe câu nói bình thản này, sống mũi Đặng Lệ Chi bỗng cay xè, bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.

Cuộc sống không cần phải có quá nhiều lãng mạn hay hoa mỹ, chỉ cần có người nhớ đến những điều nhỏ bé về mình là đủ.

Cô vừa nghĩ thế thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói tiếp theo:

"Chậu lan anh mua hôm qua, nhớ mang vào nhà từ ban công nhé, nếu không sẽ bị mưa làm hỏng mất."

Trên mặt Đặng Lệ Chi thoáng hiện vẻ sững sờ, rồi cứng đờ, cuối cùng trở lại bình thản.

Cô im lặng cúp máy.

Cảnh quay này diễn ra rất thuận lợi, hoàn thành sớm hơn dự kiến. Chung Nhạc Thanh đề nghị ở lại xem tiếp các cảnh quay sau, trùng hợp đó là cảnh của Truy Dã và Đinh Giai Kỳ.

Ô Mạn cũng có ý định học hỏi nên không rời đi. Một người là ảnh đế, một người là tân binh tài năng do Uông Thành đích thân phát hiện. Cô tò mò không biết hai người này sẽ tạo ra phản ứng hóa học như thế nào.

Cảnh quay tiếp theo là lần đầu tiên Truy Dã và Đinh Giai Kỳ gặp nhau.

Phân cảnh khá đơn giản, diễn ra tại một cửa hàng boutique. Truy Dã tình cờ đi ngang qua cửa kính trưng bày thì bất giác dừng chân.

Cậu muốn mua một món quà cho Đặng Lệ Chi, nhưng bên trong toàn là đồ trang trí rực rỡ, lại có rất nhiều cô gái đang chen chúc, khiến cậu không thể hạ quyết tâm bước vào. Thế nhưng, chiếc trâm cài trong tủ kính lại thực sự thu hút ánh nhìn của cậu.

Cậu do dự đứng bên ngoài, không nhận ra rằng có một cô gái bên trong cửa hàng đang lén nhìn mình.

Phân cảnh này không có một câu thoại nào, tất cả đều dựa vào ánh mắt để thể hiện cảm xúc bối rối, rung động của thiếu nữ khi lần đầu tiên gặp chàng trai.

Ô Mạn dán mắt vào màn hình giám sát góc trái trên cao. Ở góc quay cận cảnh, ánh mắt của Đinh Giai Kỳ bỗng làm cô liên tưởng đến dòng nước mùa xuân trên sông Seine, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Cô đã diễn tả hai chữ "động tâm" một cách hoàn hảo.

Diễn xuất thực sự có thể đạt đến trình độ này sao? Ô Mạn nhớ lại ánh mắt lén nhìn Truy Dã của Đinh Giai Kỳ trong buổi tụ tập đầu tiên, không khỏi nghi ngờ cô gái này đang diễn bằng chính cảm xúc thật của mình.

Cảnh quay kết thúc, đoàn phim bất ngờ đẩy ra một chiếc bánh kem lớn. Hóa ra hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Đinh Giai Kỳ.

Cô gái nhỏ vui mừng đến mức mặt đỏ bừng, liên tục cảm ơn mọi người.

Chung Nhạc Thanh cắt một miếng bánh đưa cho cô, cười nói:

"Không biết hôm nay là sinh nhật em, nên không chuẩn bị quà. Vậy thế này đi, tối nay tôi mời, cùng nhau mừng sinh nhật em. Đây là lễ trưởng thành của em mà, đừng khách sáo với tôi nhé."

Ô Mạn nhìn thoáng qua đã hiểu rõ tâm tư của Chung Nhạc Thanh. Ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định tán tỉnh Đinh Giai Kỳ, nhưng lại rất thông minh, không mời riêng mà lôi kéo mọi người đi hát karaoke chung.

Ô Mạn không muốn tỏ ra quá lạnh lùng mà làm mất mặt ông ta nên cũng đồng ý tham gia. Khi đến phòng karaoke, cô nhận ra có cả một số diễn viên phụ, biến cuộc hẹn này thành một buổi tụ họp của đoàn phim.

Đinh Giai Kỳ ngồi ở vị trí trung tâm, vẫn mặc váy đồng phục của cảnh quay ban nãy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!