Ô Mạn ngủ rất chập chờn, cô đã sớm nhận ra Dụ Gia Trạch vào phòng, nhưng anh ta không có động tĩnh gì.
Sự im lặng không một tiếng động này khiến cô bất an.
Hàng mi khẽ rung động hai lần, rồi cô nghe thấy giọng nói của Dụ Gia Trạch vang lên trong bóng tối.
"Đừng giả vờ nữa."
Mí mắt cô giật một cái, vài giây sau mới chậm rãi mở mắt ra.
Dụ Gia Trạch ngồi trên ghế sofa chếch đối diện, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
"Đồ đạc đã sắp xếp xong chưa?"
"Ừm..." Ô Mạn nhìn về phía thùng giấy trong góc, "Ngoại trừ thùng quần áo này, vì tủ quần áo trong phòng anh đã bị chiếm hết rồi."
"Em đang dùng cách này để phản đối tôi?"
Ô Mạn bình tĩnh nói: "Tôi chỉ đang nói lên sự thật. Dù có tránh né hay không, Đường Ánh Tuyết cũng đã chen vào giữa chúng ta."
"Trước hết, tôi vẫn chưa đồng ý. Nhưng ngay cả khi bây giờ tôi đã đính hôn với cô ấy thì cũng không có gì mâu thuẫn cả."
"Với anh thì đúng là như vậy. Nhưng với tôi thì không, tôi không thể làm như không thấy gì cả." Ô Mạn dừng lại một chút, "Anh cũng biết mẹ tôi, bà ấy rơi vào tình cảnh này vì đã mơ tưởng rằng mình có thể có một cuộc hôn nhân với người đàn ông đó. Tôi đã thề——tuyệt đối không sống nhục nhã như bà ấy."
"Vậy mà bây giờ, anh lại khiến tôi rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế này, còn liên quan đến nhà họ Đường..." Cô hít một hơi thật sâu, "Anh không thấy như vậy là quá tàn nhẫn sao?"
"Bà ấy trở nên như vậy là do Đường Gia Vinh hèn nhát không dám nhận trách nhiệm." Dụ Gia Trạch đứng dậy, tiến đến bên giường, mân mê lọn tóc cô, "Em so sánh tôi với Đường Gia Vinh?"
"Không, mẹ tôi rơi vào tình cảnh này là vì bà ấy muốn tranh giành." Ô Mạn nghiến răng, "Anh kiên quyết giữ tôi lại, không sợ tôi cũng sẽ muốn tranh giành sao?"
Dụ Gia Trạch cúi mắt xuống, khẳng định chắc nịch: "Em sẽ không."
Ô Mạn úp mặt vào gối, che giấu đi nụ cười giễu cợt nơi khóe môi.
"Tôi sẽ không, nhưng có điều kiện." Giọng điệu mềm mại hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt cô, "Anh có thể đồng ý với tôi không?"
Dụ Gia Trạch vuốt ve vành tai cô, cắt ngang lời cô.
"Xuân Dạ và Truy Dã, đúng không?"
Ô Mạn do dự gật đầu.
Dụ Gia Trạch chậm rãi thở ra một hơi.
"Em đã nhẫn nhịn đến mức này rồi, nếu tôi không cho em một cơ hội, có vẻ như tôi cũng không hiểu chuyện."
Anh cầm lấy điện thoại của Ô Mạn từ bên gối, mở khóa, mở WeChat, giọng điệu hờ hững:
"Người đã được thêm lại rồi, chi bằng tán gẫu vài câu?"
Anh bấm vào avatar của Truy Dã, định gọi điện thoại.
Ô Mạn hoảng hốt, nửa ngồi dậy: "Tôi không có gì để nói với cậu ta."
"Nhưng cậu ta có vẻ có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi đấy, nếu không thì sao lại dám tự ý bắt máy cuộc gọi của em?" Dụ Gia Trạch nhấn nút gọi.
Không bao lâu sau, đầu dây bên kia bắt máy.
Anh mở loa ngoài, giọng của Truy Dã vang lên: "Chị?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!