Khi Ô Mạn tỉnh lại, Dụ Gia Trạch đã không còn ở đó.
Cổ họng cô đau rát như thể đang ngậm một thanh sắt nung đỏ, hơi nóng phả ra bốn phía. Toàn thân cô như vừa được vớt ra khỏi nồi hấp, lớp mồ hôi lạnh dính nhớp khó chịu.
Cô khó nhọc nâng cánh tay lên chạm vào trán, đoán chừng chắc phải sốt đến ba mươi chín độ.
Đồng hồ đầu giường hiển thị bảy giờ tối, cô đã mê man suốt một ngày trời.
Ô Mạn mơ màng nhìn trần nhà, không biết bước tiếp theo nên làm gì. Cơn sốt dường như đã thiêu rụi mọi dây thần kinh của cô, khiến cô chán ghét tất cả mọi thứ trên thế giới này.
Nhưng ngay sau đó, cô vẫn ép mình phải tỉnh táo, chống đôi chân yếu ớt xuống giường.
Nhân lúc Dụ Gia Trạch chưa quay lại, cô phải rời khỏi đây ngay.
Ô Mạn vội vàng chạy xuống phòng khách tầng một, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô lập tức c.h.ế. t lặng.
Căn phòng khách chất đầy những thùng giấy ngay ngắn, trên đó được đánh dấu bằng bút lông đen: Giày, Quần áo, Trang sức…
Một dự cảm chẳng lành đột ngột trào lên trong lòng. Cô lập tức xé mở một thùng ra.
Quả nhiên là quần áo của cô.
Toàn bộ đồ đạc cô từng để ở biệt thự, đều đã bị dọn về đây.
Ô Mạn hoảng hốt rút điện thoại ra, liên tục gọi cho Dụ Gia Trạch. Mãi đến lần thứ n mới có người bắt máy.
Giọng anh ta đầy khó chịu: "Tôi đang họp."
"Những thùng đồ trong phòng khách là sao?!"
"Chẳng phải đã rõ rồi sao?" Dụ Gia Trạch nói ngắn gọn, "Biệt thự, tôi đã trả lại giúp em rồi."
"……"
Anh ta không để lại bất cứ lựa chọn nào cho cô: "Từ giờ em sẽ sống ở đây."
Nói xong, anh lập tức cúp máy.
Ô Mạn ngồi phịch xuống sofa, đối diện với âm thanh bận máy đã ngắt, buột miệng chửi thề.
Như muốn trút giận, cô hất đổ toàn bộ thùng đồ. Trong chốc lát, phòng khách biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn. Cô hài lòng nhếch môi, còn chưa kịp bật cười thì điện thoại lại vang lên—là Uông Thành, người đã lâu không liên lạc.
Ông ta chỉ chào hỏi vài câu, rồi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề:
"Tiểu Mạn, gần đây bộ phim Xuân Dạ gặp chút vấn đề kiểm duyệt. Tôi cũng lường trước tình huống này nên mới rất hoan nghênh Dụ tổng đầu tư vào dự án. Giờ không biết cậu ấy có thể giúp liên hệ với bên kiểm duyệt để giải quyết không? Cả đoàn phim đã đổ biết bao tâm huyết, không thể để bị kẹt ở đây được…"
Nụ cười của Ô Mạn cứng lại trên môi, lần đầu tiên cô thực sự hiểu thế nào là có những lời mắc kẹt nơi cổ họng.
Cô khó khăn đáp: "Được… để tôi hỏi thử."
Cúp điện thoại, cô đứng giữa căn phòng bừa bộn, ngẩn ngơ suốt một khắc.
Một khắc sau, cô cúi người, chống đỡ thân thể đang sốt cao, từng chút một, dọn dẹp lại đống đồ đạc vào phòng.
Tối muộn, Dụ Gia Trạch trở về biệt thự, trong phòng khách, những chiếc thùng đã được dọn sạch. Đồ đạc của Ô Mạn lặng lẽ hòa vào không gian của ngôi nhà này.
Anh bước lên lầu hai, đẩy cửa phòng, trên chiếc giường lớn, một dáng người mong manh chìm sâu trong chăn, mái tóc xoăn đỏ rực quấn lấy tấm ga giường tối màu, trông như những dây leo bám chặt vào mảnh đất của anh.
Khung cảnh này khiến Dụ Gia Trạch cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!