Truy Dã cầm điện thoại của Ô Mạn lên nghe máy, hơi nghiêng người, để mắt đến cửa phòng vệ sinh. Giọng nói của cậu thong dong, không nhanh không chậm.
"Đùa thôi, tôi đương nhiên biết anh là ai."
Đầu dây bên kia, Dụ Gia Trạch bật cười khó hiểu: "Truy Dã?"
"Tai anh cũng không tệ lắm."
Cách xa hàng vạn dặm, nhưng ngọn lửa chiến tranh giữa chàng trai trẻ và người đàn ông kia vẫn rực cháy mỗi bên một bờ.
Giọng của Dụ Gia Trạch trầm xuống: "Cô ấy đâu?"
Truy Dã hỏi lại: "Anh bắt nạt cô ấy à?"
Dụ Gia Trạch cười khẩy: "Cậu lấy tư cách gì để hỏi tôi câu đó? Một người đồng nghiệp đã bị xóa kết bạn sao? Ha."
Truy Dã siết chặt lòng bàn tay, rồi lại từ từ thả lỏng, cầm lên chiếc bật lửa trên bàn, lật qua lật lại nghịch ngợm.
"Nhưng vào ngày Giáng Sinh này, cô ấy thà ở bên một đồng nghiệp đã bị xóa kết bạn, chứ không muốn ở cùng người đã bên cạnh mình suốt mười năm. Tại sao nhỉ?"
Bên kia truyền đến tiếng gõ ngón tay lên mặt bàn, Dụ Gia Trạch lạnh giọng:
"Cậu không đủ tư cách nói chuyện với tôi. Đưa cô ấy nghe điện thoại, đừng để tôi phải nói lần thứ hai."
Truy Dã cười nhạt, chậm rãi nói:
"Đừng để tôi thấy Ô Mạn vì anh mà khổ sở thêm lần nữa. Nếu có lần thứ hai, tôi sẽ không quan tâm đến ý muốn của cô ấy, tôi sẽ cướp cô ấy về bên tôi."
Bên kia im lặng một chút, rồi bất chợt bật cười.
"Con người sống trên đời, điều quan trọng nhất là phải biết thân biết phận. Đây là lý do tại sao từ một Ảnh đế Cannes, cậu lại rớt xuống làm một ngôi sao hạng ba của mấy chương trình tạp kỹ. Hiểu chưa?" Giọng anh ta chậm rãi, như đang giễu cợt. "Cậu còn chẳng giữ nổi tài nguyên của mình, thì có thể cho Ô Mạn cái gì? Dựa vào đâu mà tranh với tôi?"
Truy Dã bình tĩnh đáp: "Những gì anh có thể mang đến cho cô ấy, tôi cũng sẽ có thể mang đến cho cô ấy. Nhưng những gì tôi có thể cho cô ấy... anh vĩnh viễn không thể nào có được."
Cậu liếc mắt, thấy bóng người trong phòng vệ sinh sắp bước ra, liền nói nhanh một câu:
"Không tin thì cứ chờ xem."
Dứt lời, anh dứt khoát ngắt cuộc gọi, tắt nguồn điện thoại, rồi lấy lại sạc dự phòng.
Lúc này, Ô Mạn vừa bước ra, vẫy tay cho khô nước, đúng lúc nhìn thấy cậu cất sạc dự phòng đi.
"Sao vậy?"
Cậu mặt không đổi sắc, nói dối: "Hết pin rồi."
Ô Mạn bấm thử điện thoại, màn hình vẫn đen kịt, lẩm bẩm: "Vẫn chưa sạc được."
Trong lòng lại nhẹ nhõm thở phào. Một kiểu trốn tránh vô thức. Đây có lẽ là ý trời, cô có thể thoải mái trì hoãn thêm chút nữa, không cần nghĩ đến những hệ lụy sau đó.
"Còn ăn nữa không?"
Ô Mạn sờ bụng, sắc mặt hơi tái: "... Thôi, không ăn nữa."
Truy Dã cau mày: "Có phải ăn trúng gì rồi không?" Cậu mở Google Maps tìm kiếm. "Gần đây có Don Quijote, mua ít thuốc đi."
Cô hừ nhẹ, lắc đầu tỏ vẻ không để tâm: "Có gì mà làm quá lên thế, không cần phiền phức vậy đâu."
Truy Dã khựng tay lại, ngước lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!