Ô Mạn xách giày cao gót, chân trần chạy thẳng lên một chiếc taxi.
"Ra sân bay."
Lúc này, cô cảm thấy may mắn vì sợ mai quên mang hộ chiếu nên đã nhét sẵn vào túi xách. Giờ thì có thể bay ngay đến Hokkaido.
Không để ai hay biết, cô âm thầm đổi vé sang chuyến sớm nhất đêm nay.
Hành lý có thể không cần. Chỉ cần thoát khỏi Dụ Gia Trạch ngay lúc này là được.
Tài xế liên tục liếc nhìn cô, không biết là vì nhận ra Ô Mạn, hay vì kinh ngạc khi thấy cô chỉ mặc mỗi chiếc váy hở lưng giữa mùa đông giá rét. Cô không thể mang theo áo khoác, vì nó bị Dụ Gia Trạch treo trong phòng trong.
Nhưng cô chẳng hề thấy lạnh chút nào. Có lẽ vì cơ thể còn nóng hừng hực sau khi chạy trối chết, hoặc nhờ vào hơi ấm trong xe, hay cũng có thể là cảm giác hưng phấn dâng trào khi cuối cùng cũng dám phản kháng.
Ô Mạn cảm thấy mình đúng là điên rồi.
Từ đâu ra cái dũng khí này để đối đầu với Dụ Gia Trạch?
Không thể nói rõ lý do, khoảnh khắc bỏ chạy ấy hoàn toàn là phản ứng bản năng, không qua bất kỳ suy nghĩ nào.
Ngay khi nghe thấy bài thơ kia, một giọng nói trong đầu vang lên như sấm nổ:
"Cô thực sự muốn để người đã tặng cô bài thơ này nhìn thấy cái tên Dụ Gia Trạch in hằn trên cơ thể mình sao?"
Cô không dám tưởng tượng ánh mắt đó.
Thế nên, cô chạy trốn.
Sau khi xuống xe, Ô Mạn vội vàng mua một chiếc khẩu trang trong cửa hàng tiện lợi ở sân bay, rồi đi thẳng vào lối VIP để lên máy bay.
Chỉ đến khi ngồi vào chỗ, lý trí mới dần quay lại, cô bắt đầu thấy sợ hãi.
Ánh mắt cô liên tục quét quanh, chân vô thức run nhẹ.
Cô sợ rằng ngay giây phút sau, Dụ Gia Trạch sẽ đứng phía sau một hành khách nào đó, chậm rãi bước vào.
Ngay khi cửa khoang sắp đóng lại, khi cô sắp có thể thả lỏng thần kinh—
Một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt.
Toàn bộ da đầu cô như nổ tung.
Cơn ớn lạnh lan khắp cơ thể với tốc độ ánh sáng.
Cô phát hiện mình thậm chí không thể ngẩng đầu lên, như thể chỉ cần cô bất động, thế giới sẽ vẫn an toàn.
Ánh mắt cô dán chặt vào đôi giày kia, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay, m.á. u thấm qua kẽ ngón rơi xuống tấm thảm tối màu.
Đôi giày da ấy càng lúc càng đến gần, tiến thẳng về phía cô—
Một giọng nói xa lạ vang lên:
"Alo, tôi lên máy bay rồi. Xuống sẽ gặp anh."
Ô Mạn giật nảy người, tất cả giác quan đều lập tức quay lại.
Cô vội ngước đầu lên.
Người đàn ông có vóc dáng giống Dụ Gia Trạch đến ngồi ngay cạnh cô. Nhưng không phải anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!