Tám giờ rưỡi tối, phòng bao 2021.
Hôm nay là tiệc mừng doanh thu phòng vé của một bộ phim nào đó bùng nổ. Nhà sản xuất đãi tiệc, mời đoàn làm phim cùng các nhà đầu tư. Trong đó, nhà đầu tư lớn nhất chính là Du Gia Trạch.
Ban đầu anh ta từ chối tham dự, nhưng sau đó lại bất ngờ báo sẽ đến, khiến nhà sản xuất lo sốt vó.
Toàn bộ thực đơn đã đặt trước bị đảo ngược, khách sạn phải làm lại từ đầu—mỗi món đều phải thật cay, càng cay càng tốt.
Trên bàn là một loạt món ăn đỏ rực dầu ớt, nhìn thôi cũng khiến người ta tái mặt. Có kẻ còn ngây ngô không biết gì, nhỏ giọng than thở với người bên cạnh:
"Nhà sản xuất bị điên à? Cũng phải nghĩ đến khẩu vị mọi người chứ! Món nào cũng cay, lại còn cay đến mức quái dị thế này. Ai ăn nổi chứ?"
"Người sắp tới đây ăn nổi."
"Lão già nào vậy? Ăn cay thế, cẩn thận tức quá lăn ra c.h.ế. t nhé!"
Gã còn định phun tiếp thì bị đồng nghiệp nhéo một cái nhắc im miệng.
Cùng lúc đó, cửa phòng bao mở ra.
Một người đàn ông khoác áo dạ nâu bước vào, một tay ôm chặt eo một người phụ nữ.
Bản năng đầu tiên của gã là bị người phụ nữ ấy thu hút sự chú ý.
Đó chẳng phải Ô Mạn, nữ diễn viên vừa đoạt giải Ảnh hậu Kim Tượng, danh tiếng đang lên như diều gặp gió hay sao?
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu champagne khoét n.g.ự. c sâu, nhưng điều kỳ lạ là vạt váy bị cắt xẻ lên tận đùi.
Gã thấy khô miệng, vô thức uống một ngụm nước, ánh mắt vẫn dừng lại ở phần tà váy bị xẻ cao—
Vì thế mà có thể nhìn thấy một phần tất ren đen lấp ló. Phần chun bó chặt lấy đùi, hằn lên một vệt đỏ, theo từng bước đi của cô càng thít càng sâu.
Những đường nét khác trên người cô lại lạnh lùng và chỉn chu, khiến phần đen trắng đỏ kia càng trở nên chói mắt.
Như một Nghi Lễ Đen được bí mật thực hiện trong giáo đường, như một bao t.h.u.ố. c lá xen lẫn vào đám tượng Phật, như một cám dỗ khiến kẻ ta biết là cấm kỵ mà vẫn lao đầu vào lửa.
Đúng là dâm đãng.
Gã thầm chửi một tiếng, rồi bất chợt cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề nghiền qua đỉnh đầu.
Gã ngước lên.
Chu Yêu Yêu
Là người đàn ông kia—hắn đang nhìn gã, môi hơi cong lên, nhưng chẳng có chút ý cười nào.
Gã lập tức ngồi thẳng dậy, chẳng hiểu sao cơ thể tự động phát ra tín hiệu cảnh báo.
Người bên cạnh lén nhìn biểu cảm cứng ngắc của gã, khẽ nói:
"Anh ta chính là "lão già" mà cậu vừa nhắc đấy—Du Gia Trạch."
Nước uống nghẹn ngay trong cổ họng, gã ho sặc sụa.
Dưới ánh mắt của Du Gia Trạch, gã không dám đối diện, dù chỉ là một tia nhìn lướt qua cũng có thể cảm nhận được đó là kiểu đàn ông khiến người ta thấy mình thấp kém.
Gã tự nhận là một kẻ nhờ gương mặt kiếm cơm, nhưng đứng trước Du Gia Trạch, khuôn mặt này lại chẳng đáng nhắc tới.
Mà với Du Gia Trạch, có lẽ diện mạo chính là thứ không đáng kể nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!