Ô Mạn vội vã chào mọi người trong đoàn rồi lái xe đến bệnh viện.
Khi đến trước cửa phòng bệnh, cô thấy cửa khép hờ, bên trong vang lên giọng nói của một cô gái.
"Anh Gia Trạch, bác trai bảo em đến đón anh về."
"Mai tôi sẽ qua."
Chu Yêu Yêu
"Vậy tối nay anh định đi đâu?"
"Đường Tiểu thư, chuyện này không liên quan đến cô."
"Bây giờ thì chưa, nhưng sớm muộn cũng sẽ có liên quan!"
"Vậy khi nào có thì hãy hỏi lại tôi."
Cô gái sững lại một chút, sau đó cánh cửa bên trong mở ra. Đường Ánh Tuyết chạy ra ngoài, đụng phải Ô Mạn ngay trước cửa.
Bộ dạng này của cô ấy khiến Ô Mạn thấy lạ. Khác hẳn với những bộ trang phục sành điệu khi biểu diễn cùng nhóm nhạc, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy nhỏ ngoan hiền, cài thêm chiếc mũ beret ren trên đầu, lớp lưới mỏng che đi vầng trán sáng, trông giống như một cô công chúa từ thế kỷ trước đang chạy trốn.
Ánh mắt Đường Ánh Tuyết thoáng qua một tia địch ý đầy thấu hiểu, lạnh lùng nhìn Ô Mạn, lướt ngang qua cô mà không nói một lời.
Từ ánh mắt đó, Ô Mạn cảm nhận rõ ràng sự chiếm hữu của cô ta đối với Dụ Gia Trạch. Giống như lần tụ tập ăn lẩu hôm trước, khi cô ta cố tình để lộ chiếc khăn tay cho cô nhìn thấy, hoàn toàn không phải vô tình.
Mối quan hệ giữa bọn họ, không đơn giản như Dụ Gia Trạch nói—chỉ là một bữa ăn chung.
Ô Mạn thu hồi ánh nhìn, gõ cửa rồi bước vào phòng bệnh. Dụ Gia Trạch chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt nói: "Em đến muộn quá rồi."
Cô cười nhạt: "Đến sớm thì đâu có kịch hay để xem."
Anh chậc lưỡi: "Ồ, con chim nhỏ này đang ghen à?"
Bàn chân anh đã hồi phục hoàn toàn, thoải mái bước xuống giường, cúi người xuống sát mặt cô, làm bộ quan sát kỹ càng.
Ô Mạn nghiêng đầu tránh né: "Ngài không về nhà thật sự ổn chứ?"
Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, giọng điệu khó đoán: "Em rất muốn tôi về à?"
"Tôi chỉ lo cha ngài sẽ tức giận."
Anh cười nhạt, giọng nói lạnh lẽo: "Ông ấy không thể quản tôi ngủ ở đâu."
Ô Mạn biết mình lỡ lời. Cô không nên nhắc đến cha Dụ Gia Trạch trước mặt anh.
Anh rất hiếm khi chủ động nói về cha mình, mà nếu có nhắc tới thì cũng chỉ toàn là sự bất mãn và chán ghét với sự kiểm soát của ông. Giữa họ dường như chỉ còn lại lợi ích và sự phục tùng, không hề có tình cảm cha con.
Đôi khi, khi nghe anh phàn nàn, Ô Mạn cũng cảm thấy bực bội—anh rõ ràng căm ghét kiểu kiểm soát đó, nhưng lại vô thức áp đặt nó lên cô.
Con người đôi khi lại vô tình trở thành chính kiểu người mà mình từng ghét bỏ nhất.
Ô Mạn lái xe đưa Dụ Gia Trạch về biệt thự, anh đột nhiên nói: "Tôi đói rồi."
Cô cầm lấy điện thoại: "Vậy tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?"
"Em làm cho tôi đi."
"... Ngài chắc chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!