Chương 37: (Vô Đề)

Tập thứ hai của chương trình "Phái Diễn Xuất" chính thức lên sóng, độ hot của chương trình lại lập kỷ lục mới.

Lần này, các diễn viên lần đầu thử sức với vai trò biên kịch, tự sáng tác kịch bản và dàn dựng một phân đoạn ngắn. Kết quả, mỗi câu chuyện đều khiến người xem cạn lời.

Trọng tâm bàn luận của cư dân mạng sớm đã không còn nằm ở diễn xuất nữa, phần bình luận trực tiếp trên màn hình liên tục nổ ra những lời phàn nàn:

"Cái quái gì thế này? Chủ đề là cuộc sống mà thể hiện bằng cảnh hai người ăn, uống, đi vệ sinh, ngủ nghỉ? Cứu tôi với!"

"Cười xỉu, nhóm đầu tiên nhạt như nước ốc, nhóm thứ hai vừa vào đã cãi nhau, nhưng nội dung cãi lộn chán đến mức bố mẹ tôi cãi nhau còn có chiều sâu hơn."

"Nếu phải chọn một trong hai thì tôi chọn nhóm thứ hai, ít ra còn có tí kịch tính, nhóm đầu tiên xem mà tôi ngủ gật luôn rồi."

"Đến lượt đề tài của Ngụy Cảnh Hoa rồi!"

"Chủ đề của ông ấy đại chúng ghê, tôi còn tưởng sẽ là một thứ gì đó sâu sắc hơn cơ."

"Ước mơ – nghe có vẻ sẽ là một câu chuyện tràn đầy nhiệt huyết đây, tôi háo hức quá!"

"…Chỉ vậy thôi á?"

"Cốt truyện dễ đoán quá, mở đầu bị khinh thường, kết thúc giành chiến thắng, đúng không?"

"Các bạn có yêu cầu quá cao với diễn viên không vậy? Dù gì cũng là chương trình về diễn xuất mà."

"Chương trình đã đưa ra thể thức này, thì biên kịch cũng là một phần được tính điểm chứ, yêu cầu vậy là hợp lý mà?"

Bảy nhóm đầu tiên lần lượt chiếu xong, khán giả ai nấy đều thất vọng. Cuối cùng, đến lượt "Dư chấn" của Ô Mạn và Kỷ Chu lên sóng, khán giả liền đổ dồn sự phẫn nộ vào phần bình luận:

"Một bình hoa di động, một diễn viên lưu lượng, hai cái đầu rỗng, diễn xuất không có thì còn mong chờ kịch bản làm gì? Mọi người giải tán đi!"

"Tôi sẽ coi đây như một tiết mục hài, nhóm này nhất định sẽ là nhóm gây cười số một tối nay, hahaha!"

Thế nhưng, khi cốt truyện dần mở ra, những dòng bình luận tràn ngập màn hình chợt thưa thớt dần.

Những người vừa mỉa mai, chế giễu ban nãy giờ lại bị cuốn vào câu chuyện, bất giác quên cả việc gõ phím.

Câu chuyện kết thúc đột ngột khi người chồng của nhân vật nữ trở về sau thảm họa.

Cảnh quay cuối cùng là một đoạn độc thoại của Ô Mạn:

"Sau này tôi mới biết, vào năm 1980 từng xảy ra một trận động đất khủng khiếp. Nhưng do đặc thù địa chất, nó gây ra những dư chấn kéo dài. Từ khoảnh khắc mảng kiến tạo dịch chuyển vào năm 1980, cho đến khi tạo ra dư chấn vào hôm nay, rõ ràng đáng lẽ phải đến sớm hơn, vậy mà lại mất hàng chục năm trời. Nó đến quá muộn… cũng giống như anh vậy."

Phân đoạn kết thúc, chương trình bước vào phần chấm điểm, nhưng phần bình luận vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện.

"Đù… cốt truyện này quá đỉnh!"

"Trước đó có hot search bóc mẽ việc cô ấy đi học khóa biên kịch, hóa ra là để viết cái này?"

"Nếu thật sự là cô ấy viết thì tôi nể luôn, thái độ làm nghề thế này không ủng hộ cũng khó!"

"Thật sự là Ô Mạn viết á? Hay có biên kịch viết hộ?"

Chu Yêu Yêu

"Nếu so với trình độ biên kịch chuyên nghiệp thì vẫn chưa bằng, nhưng cảm giác đúng là do cô ấy viết ra."

"Người như nào thì viết ra kịch bản như thế, câu chuyện này tam quan lệch lạc quá!"

"Cạn lời, mấy ông đạo đức giả có khi nào lúc "hành sự" cũng nhớ đến tám điều vinh nhục không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!