Bữa tiệc mừng đóng máy được tổ chức vào lúc bảy giờ tối, tất cả các diễn viên đã hoàn thành cảnh quay đều có mặt, bao gồm cả Đinh Gia Kỳ, người đã quay lại trường học.
Bàn ăn vẫn là những nghi thức không có gì đặc biệt, người ở các bàn khác tới chúc rượu, cuối cùng mọi người tản ra từng nhóm, trò chuyện ở các góc trong phòng riêng.
Ô Mạn tiếp khách, mỉm cười chụp ảnh cùng họ hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng, khuôn mặt của cô gần như cứng đờ.
Cô ngồi trở lại vị trí của mình để nghỉ ngơi, Uông Thành cũng thoát c.h.ế. t và ngồi xuống bên cạnh, lắc đầu nói: "Quay đến đoạn này, thì cái này là mệt nhất đó."
"Hình như tôi vẫn chưa chúc rượu với anh nhỉ?"
"Chúng ta không cần làm mấy cái này."
Ô Mạn nâng ly rượu lên: "Tôi thật lòng đấy. Một diễn viên có thể gặp được một đạo diễn như anh, là may mắn và là phúc khí."
Uông Thành cười khẽ: "Cũng không thể nói như vậy, mọi người đều là cùng nhau tiến bộ."
Ô Mạn uống cạn ly rượu, đặt ly xuống và vuốt nhẹ lên thành cốc: "Quay phim bao năm nay, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đang hòa nhập với nhân vật, cảm giác cô ấy giống như một người thực sự tồn tại, mà người đó lại như chính tôi. Cách anh chỉ dẫn và hướng dẫn đã giúp tôi rất nhiều. Không giống như trước đây, tôi thực sự chỉ đang diễn, mỗi nhân vật chỉ là một hình bóng mờ nhạt, tôi không thể thật sự đồng cảm."
Uông Thành trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Cô chưa bao giờ nghĩ lý do tại sao mình không thể đồng cảm à?"
Ô Mạn suy nghĩ một lúc, không chắc chắn trả lời: "Ngoài yếu tố khách quan, có lẽ chủ quan là do tôi nhận thức chưa đủ."
Uông Thành lắc đầu: "Cô nhận thức rất tốt, từ lúc thử vai tôi đã nhận ra điều đó. Tôi không biết cô thuộc loại nào, nhưng tôi chỉ nói quan điểm cá nhân của mình. Một diễn viên không thể đồng cảm là vì không chấp nhận bản thân, có khoảng cách với thế giới. Một người có khoảng cách với chính mình thì làm sao có thể đồng cảm với cảm xúc của người khác?"
Ô Mạn lắng nghe một cách chăm chú.
"Tuy nhiên, khi một diễn viên gặp được một vai diễn có thể mở ra cánh cửa trái tim của họ, có thể giúp họ mở lòng, họ sẽ trưởng thành và nhìn thấy một thế giới khác. Họ sẽ tiến bộ hơn. Nhưng vai diễn như vậy cũng giống như trúng số vậy, gặp được là một cơ duyên, có những diễn viên có thể suốt đời không gặp được, và suốt đời không thể thức tỉnh."
"Vậy anh chọn tôi là vì đã có linh cảm…"
Uông Thành nhẹ gật đầu: "Đặng Lệ Chi có những điểm rất giống cô, chỉ có cô mới có thể nói đúng điều này khi thử vai. Cô may mắn không phải gặp tôi mà là gặp Đặng Lệ Chi. Tôi có thể cho cô một số gợi ý khi nhập vai, nhưng khi thoát vai thì phải nhờ vào chính cô."
Ô Mạn ngạc nhiên, chần chừ nói: "…Bây giờ tôi cảm thấy cũng gần hồi phục rồi."
Uông Thành bật cười: "Người say cũng rất dễ bảo là mình chưa say."
Có người cầm ly rượu đi về phía Uông Thành, ông đứng dậy vỗ vai Ô Mạn: "Những bộ phim khác không quan trọng, nhưng với mức độ hiện tại của cô, khi thoát khỏi vai này cần có một thời gian cách ly."
Bữa tiệc mừng đóng máy kết thúc, mọi người chuyển từ nhà hàng sang KTV, đạo diễn do không chịu nổi đã phải ra về sớm, vừa đi, một số người cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại một vài diễn viên thân quen.
Ô Mạn cũng cảm thấy mình nên về, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua góc phòng, thấy Truy Dã vẫn ngồi đó, cô cảm thấy lười biếng và không muốn nhúc nhích. Cô không muốn suy nghĩ, chỉ đơn giản là ngồi yên tại chỗ.
Cô tự biện minh rằng có lẽ do hôm nay uống nhiều hơn bình thường.
Chung Nhạc Thanh nhướn mày nói: "Chỉ có chúng ta thì chơi trò gì đi?"
"Ê, lại đến rồi—" một nữ diễn viên kêu lên, nhưng biểu cảm lại trông rất háo hức.
Chung Nhạc Thanh lấy bộ bài ra: "Không chơi kiểu như lần trước đâu, chỉ chơi trò "Vua", thế nhé? Không làm được thì uống rượu."
"Vậy thì chơi đi."
Ông ta bắt đầu phát bài, Ô Mạn liếc nhìn bài của mình, là quân Xì cơ.
Người rút được quân Vua là nữ diễn viên lúc nãy kêu lên, cô ấy ác ý nói: "Đầm cơ và Xì chuồn hôn nhau 10 giây!"
"Chơi gì vậy, mới vào đã chơi lớn như vậy!"
Mọi người phàn nàn, nhưng khi lật bài, cô ta là Đầm cơ, nữ diễn viên kia là Xì chuồn. Hai cô gái có ngoại hình khá xinh đẹp, uống chút rượu rồi ôm nhau hôn nhau mà không ngại ngần gì, cảnh tượng trông rất dễ chịu. Mọi người cũng hiểu chuyện, không ai lấy điện thoại ra quay phim hay chụp hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!