Ô Mạn bị xếp vào nhóm thử vai cuối cùng. Những người trước cô lần lượt vào phòng diễn thử một mình, chẳng ai biết đối phương đã thể hiện thế nào.
Đã rất lâu rồi cô không còn phải thử vai. Phần lớn thời gian, bên sản xuất đều chủ động mời cô, hiếm khi có cơ hội để cô liều mình tranh một vai diễn.
Cô ngồi trên ghế, nhìn dòng người ra vào, cảm giác như mình đã quay lại băng ghế của mười một năm trước.
Lần đầu tiên cô đi thử vai là vào một mùa đông tuyết rơi. Nhưng phân cảnh thử diễn lại là một cảnh hè.
Tất cả mọi người đều khoác áo bông, quần dầy, chỉ có cô mặc áo hai dây và quần short. Tài xế taxi cứ liên tục nhìn cô qua gương chiếu hậu, nghi ngờ bản thân vừa đón nhầm một người điên.
Khi đó, cô chỉ nghĩ phải làm thật tốt. Dù chỉ là một vai phụ có hai câu thoại mờ nhạt, cô cũng phải nhập tâm hết mức, coi bản thân như chính nhân vật ấy, thực sự đang ở trong mùa hè.
Cuối cùng, cô giành được vai diễn, cái giá phải trả là tối hôm đó nhập viện vì viêm phổi.
Ô Mạn chưa bao giờ tiếc rẻ khi phải tàn ác với chính mình.
Cô rời khỏi dòng hồi tưởng, điều chỉnh lại tâm trạng, bước vào phòng thử vai. Bên trong có bốn người—quay phim, biên kịch, đạo diễn và Truy Dã.
Uông Thành hỏi: "Có thể bắt đầu luôn chứ?"
Ô Mạn nhìn vào tấm gương lớn sát đất, hít sâu một hơi rồi gật đầu. Truy Dã liền đứng dậy, bước về phía cô.
Cậu thanh niên cao ráo, đứng trước mặt cô gần như bao phủ toàn bộ không gian xung quanh.
Ô Mạn ngẩng đầu, nở một nụ cười không chút chân thành: "Lần đầu gặp mặt, đã nghe danh từ lâu rồi, Truy Ảnh đế."
Truy Dã ngây ra một hai giây, như thể bây giờ mới nghe thấy cô nói gì. Thái độ thờ ơ ấy khiến người ta khó chịu.
"Vậy tôi có nên gọi cô là... Ô Ảnh hậu không?"
Sự cố ý ngập ngừng trong giọng điệu càng làm câu nói trở nên châm chọc.
Mới chỉ là lời chào mở màn, nhưng không khí căng thẳng đã dâng trào. Ô Mạn cảm thấy bản thân hoàn toàn bị đè bẹp.
Khó chịu. Rất khó chịu. Nhưng cô vẫn phải nhẫn nhịn để giành lấy vai diễn này.
"Bắt đầu đi."
Uông Thành vừa thúc giục, Ô Mạn lập tức cảm nhận được người trước mặt cô đã thay đổi.
Vẫn là gương mặt ấy, nhưng không còn sắc bén của Truy Dã, mà thay vào đó là sự ngây ngô xen lẫn đề phòng, cùng một tia tò mò âm ỉ ẩn giấu bên dưới.
Phân đoạn này, người chồng sau khi giới thiệu sơ qua thì rời vào phòng tắm, để lại hai người họ đối diện nhau.
Ô Mạn cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, cô chỉnh lại tóc, nhìn ra ngoài cửa sổ, cố tìm chủ đề để phá vỡ sự im lặng: "Hình như mưa ngoài kia đã tạnh rồi."
Truy Dã khẽ "ừm" một tiếng.
Rõ ràng cậu ta chỉ đang mặc một chiếc áo nỉ mỏng, nhưng giọng nói lại mang theo hơi nước, như thể cậu chính là chàng trai vừa bước ra từ một cơn mưa xuân tầm tã. Nước mưa đọng trên tóc, thấm vào chiếc sơ mi trắng bên trong, chảy dọc theo từng đường nét mảnh khảnh nhưng đầy sức sống của cậu.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Ô Mạn không hề chạm vào cậu ta. Ngữ điệu của cô cũng xa cách, chẳng có chút nhiệt tình nào của chủ nhà.
"Đợi chồng tôi ra, cậu vào tắm nước nóng đi. Tôi đi dọn phòng cho cậu."
Cô quay người, định bước về hướng ngược lại, thì phía sau vang lên giọng nói của Uông Thành:
"Dừng lại."
Vở diễn vẫn chưa kết thúc, nhưng ông đã ngắt ngang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!