Chương 29: (Vô Đề)

Sau một tuần cách biệt với thế giới, giám đốc sản xuất cử xe đến đón Ô Mạn và Truy Dã trở lại phim trường. Họ nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị quay cảnh cuối cùng trong kịch bản.

Trước khi quay, Uông Thành vẫn không yên tâm, dành một chút thời gian để giúp cô chuẩn bị tâm lý, dù chỉ nói một câu ngắn gọn:

"Khoảng thời gian tự do của cô và cậu ấy đến đây là hết rồi."

Ông ta đưa điện thoại lại cho Ô Mạn, ánh mắt đầy hàm ý. Nhưng cô thậm chí không thèm bật nguồn, chỉ nhét thẳng vào túi rồi đi vào phòng trang điểm.

Cảnh cuối cùng bắt đầu quay.

Cô thay lại bộ quần áo của lần đầu tiên gặp mặt, trên n.g.ự. c cài chiếc trâm bướm mà Trần Nam đã tặng.

Vừa bước vào, Trần Nam đã lập tức nhận ra chiếc trâm, nở nụ cười:

"Sau lễ tốt nghiệp, chị đã cất nó đi. Tôi tưởng chị không thích nữa chứ."

Cô vô thức chạm vào chiếc trâm, như muốn tìm kiếm một chút sức mạnh từ nó.

Mùa hè đã đến, tiếng ve kêu inh ỏi ngoài ban công. Trên lưng chàng trai là những vệt mồ hôi nhễ nhại. Không chút ngại ngần, cậu trực tiếp cởi áo trước mặt Đặng Lệ Chi, vừa làm vừa hỏi:

"Anh Từ hôm nay vẫn chưa về nhà à? Tối nay tôi bay rồi, muốn chào tạm biệt anh ấy."

"Bọn tôi cãi nhau rồi. Anh ấy dọn qua nhà bạn ở, tạm thời chưa về."

"Hai người cãi nhau? Sao tôi không biết gì hết?"

Cô bình thản nói dối:

"Vì chuyện con cái."

Động tác cởi áo của Trần Nam khựng lại giữa không trung:

"Con cái gì?"

"Tôi muốn có con với anh ấy, nhưng anh ấy không muốn."

Chiếc áo của Trần Nam chỉ kéo lên một nửa, để lộ tấm lưng trần run rẩy trong không khí. Những sợi cơ bắp căng chặt đến cực hạn, như thể chỉ cần một giây nữa thôi sẽ đứt gãy hoàn toàn, đau đến mức không thể đứng thẳng.

"Chị… muốn có con với anh ta?"

Giọng của Trần Nam lạc đi vì không thể tin nổi, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan.

Cô gật đầu:

"Tôi đã ba mươi lăm tuổi rồi. Nếu chậm trễ thêm nữa thì sẽ rất nguy hiểm."

"Đây là vấn đề tuổi tác sao?" Cậu ném áo sang một bên, lớn tiếng phản bác. "Đây là vấn đề có con với ai!"

"Chẳng lẽ là với cậu?"

"Tại sao không?!"

"A Nam, cậu vẫn còn là một đứa trẻ. Ngay cả tuổi kết hôn hợp pháp cũng chưa đến."

"Tôi không phải trẻ con! Chị chỉ cần đợi tôi bốn năm thôi! Chỉ bốn năm thôi!"

Đặng Lệ Chi không nói gì, cúi người nhặt chiếc áo trắng nhăn nhúm dưới đất, vuốt phẳng rồi đặt lên ghế sofa. Sau đó, cô kéo một chiếc vali ra khỏi phòng.

"Tôi đã thu dọn đồ cho cậu rồi. Cậu kiểm tra lại xem còn thiếu gì không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!