Lý do Ô Mạn không từ chối lời mời "dạo chơi đêm" của Truy Dã là vì cô nghĩ đến việc nếu mình là Đặng Lệ Chi ba mươi lăm tuổi, thì khi thiếu niên Trần Nam nắm tay kéo cô chạy trốn, cô nhất định sẽ không chút do dự mà đi theo cậu.
Dù rằng trong kịch bản, cuối cùng cô không thể làm được.
Truy Dã kéo cô đến trạm xe buýt và nói: "Chúng ta cứ lên chuyến xe tiếp theo đi."
"Ngay cả khi chẳng biết tuyến đường của nó?"
"Đúng vậy. Nếu không thì sao gọi là dạo chơi đêm? Cứ đi lung tung, để ông trời dẫn đường."
Đi lung tung, để ông trời dẫn đường.
Ô Mạn thầm lặp lại tám chữ đó trong lòng, cảm giác mong đợi quen thuộc bỗng dâng trào.
Khoảng hơn mười phút sau, một chiếc xe buýt tuyến đêm số 2 trống trơn dừng lại trước mặt họ. Cả hai bước lên xe, Ô Mạn chọn một chỗ ngồi đơn sát cửa sổ, còn Truy Dã nắm tay vịn đứng ngay bên cạnh cô, như một cái cây tỏa bóng râm um tùm.
Cô ngước lên nhìn cậu: "Cậu cũng ngồi đi."
"Tôi cũng muốn lắm." Cậu liếc sang chỗ ngồi đơn của cô đầy ẩn ý. "Chỉ là bên cạnh chị không còn chỗ trống."
Ô Mạn sững lại, chần chừ giây lát rồi đứng lên, chuyển sang dãy ghế đôi phía sau và ngồi vào trong.
Chu Yêu Yêu
Cô cố tình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tấm kính lại phản chiếu cảnh bên trong xe. Qua hình ảnh phản chiếu ấy, cô nhìn thấy bóng dáng cậu đang ngồi xuống bên cạnh mình.
Cô vội vàng dời mắt, nhìn vào những ánh đèn neon lướt qua ngoài kia, để mặc ánh nhìn trở nên vô định.
Suốt quãng đường, cả hai không ai nói gì. Chỉ có tiếng động cơ gầm rú, tiếng cửa xe mở đóng, và cả tiếng hô hấp của cậu.
"Xuống trạm này đi." Cậu bất chợt lên tiếng.
Hệ thống thông báo điểm dừng đến chợ Quả Tử, gần khu vực Hậu Hải.
Dù đã là đêm khuya, nơi này vẫn không hề có dấu hiệu của việc ngủ. Các quán bar san sát nhau, từ xa đã nghe thấy tiếng hát rong mang chút phong trần của thế tục.
Ô Mạn theo phản xạ kéo khẩu trang lên cao hơn: "Không hay lắm đâu, chỗ này đông người quá."
"Vậy à?" Truy Dã nắm lấy tay cô. "Sẽ không ai để ý đến Trần Nam và Đặng Lệ Chi đâu. Trừ khi là Từ Long nhìn thấy. Nhưng Từ Long không tồn tại trong thế giới này."
Ô Mạn có chút bối rối. Cô vẫn vô thức tách mình ra khỏi vai diễn, trong khi Truy Dã lại hoàn toàn nhập tâm, quên sạch bản thân là ai.
Cô không biết mình nên ngưỡng mộ, khâm phục hay có chút ghen tị khó tả.
Bị Truy Dã dắt đi lang thang một lúc, cả hai bước vào một quán bar, chọn một góc khuất mà ngồi xuống.
"Chị uống gì?"
"Tôi không rành uống rượu lắm."
"Ồ đúng rồi, chị từng nói chưa bao giờ say."
"Còn cậu thì sao? Đã bao giờ uống say chưa?"
"Nếu chị đang hỏi Trần Nam, thì cậu ấy chưa từng say." Truy Dã nghĩ ngợi rồi nói, "Còn nếu là tôi... thì chỉ có một lần thôi."
Ô Mạn không lên tiếng, chờ cậu nói tiếp.
"Năm tôi mười sáu tuổi, có một ông anh lái xe Jeep chở tôi vào sa mạc, rồi dạy tôi uống rượu. Đó là lần đầu tiên tôi uống, chỉ một lon nhỏ mà đã say rồi." Truy Dã chống cằm cười, "Ông anh đó cũng say, vừa uống vừa lái, thế là xe mắc kẹt trong cát, suýt nữa thì đi mà không có đường về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!