Chương 23: (Vô Đề)

Khi Truy Dã cúi xuống hôn, khuôn mặt cậu thoáng nhăn lại một cách khó nhận ra.

Khóe môi Ô Mạn cong lên một nụ cười xấu xa.

Vừa kết thúc cảnh quay, cậu mở to mắt hỏi: "Chị cố ý à?"

"Tại tôi vội quay, quên ăn kẹo cho miệng ngọt." Ô Mạn cuối cùng cũng thấy tâm trạng tốt lên, giả vờ áy náy: "Đắng lắm à?"

Truy Dã giật giật khóe miệng, chạy sang một bên uống nước ừng ực.

Ô Mạn nheo mắt cười, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Cảnh quay vẫn chưa hoàn tất, ngay sau đó còn một nụ hôn nữa. Ban đầu, đạo diễn Uông Thành có chút do dự không biết có nên cắt bỏ không, nhưng vì cảnh quay trước đã diễn ra suôn sẻ, vẫn còn dư dả thời gian, nên ông quyết định quay tiếp nụ hôn trong kịch bản.

Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn, Truy Dã ra ngoài một chuyến rồi mới quay lại phim trường.

Cảnh tiếp theo là Đặng Lệ Chi đẩy Trần Nam ra. Trần Nam cười hỏi cô: "Chị, lễ thượng vãng lai*, chị có muốn vẽ tôi không?"

Nói xong, anh tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế cũ.

"Lễ thượng vãng lai" (): có qua có lại mới toại lòng nhau.

"Đừng đùa tôi nữa."

Đủ thứ cảm xúc hỗn loạn không sao gọi tên cuộn trào trong lòng Đặng Lệ Chi. Cô bước lên hai bước, đẩy lại bảng vẽ vào lòng cậu.

Nhưng Trần Nam thuận thế nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía trước.

Cô loạng choạng một chút, vô tình ngồi hẳn lên eo cậu. Đầu ngón tay vừa chạm vào bờ vai cậu, thân thể vẫn còn chưa ổn định, Truy Dã đã nhanh chóng ôm lấy eo cô, ngẩng đầu, cằm cậu nâng lên với đường nét sắc sảo mạnh mẽ.

Đáng lẽ đó chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhẹ nhàng, lướt qua. Nhưng khoảnh khắc Truy Dã đặt tay sau gáy cô, mọi thứ đã thay đổi.

Lẽ ra chỉ cần chạm môi, nhưng cậu lại cạy mở hàm răng cô, đẩy một viên kẹo vào trong miệng.

Viên kẹo mơ đã lâu không nếm, ngọt dịu mà thoảng chút chua.

Cậu dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo sang cho cô.

Năm ngón tay siết chặt bờ vai cô đến trắng bệch, kéo theo nếp áo sơ mi nhăn nhúm. Hơi thở của Ô Mạn dồn dập, nửa phần lưng trần căng thẳng, từ xa nhìn lại như thể chìm sâu vào vực thẳm. Trên làn da cô, những chiếc lông tơ rung động như cánh chim muốn thoát khỏi chốn bóng tối.

Dưới ống kính, hai đôi môi bình tĩnh dán sát vào nhau. Không ai nhận ra trong bóng tối có một cuộc giằng co âm thầm.

Chỉ có nhân viên thu âm, đeo tai nghe, mới nghe được những âm thanh rất nhỏ: tiếng lụa cọ vào áo sơ mi, tiếng chân ghế cũ kỹ cọt kẹt, và cả tiếng nuốt nước bọt không dễ nhận ra.

Đến khi đạo diễn Uông Thành hô "Cắt!", viên kẹo đã tan nửa trong miệng hai người.

Truy Dã kéo lại dây áo trượt xuống vai Ô Mạn, bật cười đầy ẩn ý: "Chị quên ăn kẹo, tôi giúp chị bổ sung rồi. Đồng cam cộng khổ, có đầu có đuôi."

Ô Mạn trừng mắt nhìn cậu, cơ thể vẫn còn hơi mềm nhũn, cắn răng nói: "Trong kịch bản không hề có mấy thứ này!"

"Chỉ là thêm chút tiểu tiết vô thưởng vô phạt thôi." Cậu nháy mắt, "Hay là chị chê kỹ thuật hôn của tôi tệ?"

"Quả thật chẳng có gì hay ho."

Nụ cười của Truy Dã khựng lại. Cậu tựa người ra sau, lười nhác hỏi: "Vậy Dụ Gia Trạch hôn giỏi hơn tôi à?"

"... Đây là cảnh hôn của Đặng Lệ Chi và Trần Nam, nếu cậu muốn so sánh thì cũng nên so với Từ Long."

Ô Mạn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên người cậu, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu cố tình lạnh nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!