Chương 20: (Vô Đề)

Ô Mạn vẫn đang mặc áo choàng tắm, không tiện ra ngoài, liền cuộn mình trên sofa không động đậy.

Nhưng Truy Dã dường như cũng không có ý định rời đi.

"... Cậu không ra ngoài sao?"

"Tôi cũng đang cởi trần mà."

Ô Mạn "ồ" một tiếng, im lặng.

"Chuyện lúc nãy vẫn chưa nói rõ ràng đâu." Truy Dã không chịu bỏ qua.

"Chẳng có gì để nói cả, đã bảo là tôi không ghen rồi."

"Nhưng tôi cũng cần phải làm rõ một chuyện, tôi không hề giống như chị nghĩ." Cậu dừng một chút, "Khi quay cảnh với diễn viên đóng thế kia, không phải chị cũng thấy tôi đang nhìn chị sao?"

Ô Mạn không trả lời.

Truy Dã cũng không nói tiếp, cố ý giữ cô trong trạng thái lửng lơ. Cô không hối thúc, tỏ ra như mình chẳng quan tâm đến câu trả lời này.

Trường quay yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người hòa vào nhau.

Bỗng nhiên, Ô Mạn cảm nhận được Truy Dã lại tiến gần thêm chút nữa, cánh tay cậu khẽ chạm vào tay cô. Ngay sau đó, ngón út của cô và ngón út của cậu cũng vô tình chạm nhau.

Ô Mạn theo phản xạ co ngón tay lại định rụt về, nhưng bị ngón út của Truy Dã nhẹ nhàng móc lấy.

Đây chỉ là bước khởi đầu trong cuộc chinh phục.

Ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ, ngón cái...

Từng ngón, từng ngón bị cậu siết lấy. Do vừa mới vuốt tóc ướt của cô, đầu ngón tay cậu vẫn còn hơi ẩm, lành lạnh, trơn mịn, tựa như một con rắn độc gian xảo mà nguy hiểm, quấn lên rồi là không chịu buông.

Những ngón tay mảnh mai của Ô Mạn cứ thế bị giam cầm trong lòng bàn tay cậu, dù có cánh cũng khó thoát.

Studio đóng kín, không một tia sáng, im ắng đến mức c.h.ế. t lặng. Hai người ngồi trên sofa trông như chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau, chẳng ai phát hiện được đôi tay họ đang quấn lấy nhau trong bóng tối.

"Bởi vì khi đó, người tôi nghĩ đến là chị."

Ngón tay Ô Mạn đang cố rút ra bỗng chững lại, ngoan ngoãn nằm yên.

Cô cảm nhận được đầu ngón tay mình bị nhẹ nhàng xoa qua, rồi nghe cậu nói:

"Trong lòng tôi chỉ có một mình chị thôi."

Khoảnh khắc ấy, dường như cả hai đều sa vào cõi mê.

Từ xa, tiếng bước chân vang lên—quay phim và thu âm kéo theo máy phát điện trở lại.

Tiếng máy vận hành ù ù phá vỡ bầu không khí ám muội trong phòng, chẳng mấy chốc, ánh đèn đồng loạt bật sáng, những suy nghĩ ngầm hiểu trong bóng tối cũng bị thứ ánh sáng chói lòa kia xóa nhòa.

Uông Thành mang theo mùi t.h.u.ố. c lá xông vào, vỗ tay:

"Cuối cùng cũng sáng rồi."

Ông nheo mắt nhìn hai người trên sofa, ngồi ngay ngắn gọn gàng.

"Hai người nãy làm gì thế?"

Truy Dã thản nhiên đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!