Chương 18: (Vô Đề)

Cửa thang máy vừa mở, Dụ Gia Trạch mới bước ra được hai bước thì cửa thang máy bên cạnh cũng mở ra. Nhân viên phục vụ bưng khay thức ăn mà Ô Mạn đã gọi, loạng choạng bước ra ngoài.

Chiếc khay che mất tầm nhìn của cô, khiến cô đ.â. m sầm vào Dụ Gia Trạch.

Ô Mạn gọi món mì trộn khô với sốt gạch cua và hàu sống. Giờ đây, dầu sốt gạch cua b.ắ. n tung tóe lên vạt áo gió của anh ta.

Không khí lập tức đông cứng lại. Nữ nhân viên phục vụ hít sâu một hơi, cúi đầu liên tục, sắp khóc đến nơi:

"Xin lỗi, xin lỗi, thưa ngài! Tôi thực sự không cố ý…"

Dụ Gia Trạch nổi gân xanh trên trán.

Trong phòng, Ô Mạn nghe thấy câu hỏi của Truy Dã thì ngẩn người một lát, bật cười hỏi lại:

"Vậy trong mắt cậu, tôi là gì?"

"Chị là Ô Mạn, sinh ra vào mùa đông lạnh giá, trông có vẻ băng lãnh và thờ ơ như mùa ấy. Miệng rất cứng, nhưng lúc cười lại rất mềm. Mắt chị sẽ nheo lại, còn nốt ruồi dưới khóe mắt cũng sẽ hơi cong lên."

Truy Dã đáp không chút do dự.

Cô im lặng một lúc rồi nói:

"Quan sát kỹ ghê nhỉ, đây là bản năng thiên phú của diễn viên sao?"

"Không hẳn, ai cũng có thể làm được, chỉ cần để tâm."

Trong lòng Ô Mạn bỗng chốc có một con quay xoay tít, ong ong náo loạn, nhưng cô lại bình tĩnh đè nó xuống.

Truy Dã hơi nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn:

"Chỉ có mình tôi nói thôi thì không công bằng. Vậy trong mắt chị, tôi là một kẻ lãng tử à?"

"Lãng tử, ảnh đế, trẻ con… Cậu là gì trong mắt tôi không quan trọng." Ô Mạn hơi ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa họ. "Giới giải trí là như vậy, đừng bận tâm người khác thực sự nghĩ gì. Mối quan hệ bề ngoài chỉ có một loại—chúng ta đóng phim, tức là bạn diễn, đồng nghiệp, chỉ vậy thôi."

Truy Dã thu tay về, chậm rãi đứng thẳng dậy.

"Chị vẫn là chị, lớn hơn tôi nhiều, nhìn thấu mọi chuyện."

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía đèn sàn.

"Cậu cứu tôi hai lần, tôi dạy cậu hai bài học, chúng ta xem như hòa nhau."

"Hòa nhau—?" Truy Dã kéo dài giọng: "Cái này không tính. Sao nghĩ thế nào cũng thấy tôi bị thiệt."

"Vậy cậu còn muốn gì nữa?"

"Nói chung, chị nợ tôi một ân tình."

Ô Mạn bất lực nói:

"Được rồi, xem như tôi nợ cậu một ân tình. Giờ cậu đi được chưa?"

Cô qua loa đồng ý, rồi tiễn Truy Dã ra cửa, dõi theo bóng dáng cậu biến mất nơi góc hành lang bên trái.

Vừa định đóng cửa, thì bóng dáng của Dụ Gia Trạch xuất hiện ở góc thang máy bên phải.

Không hề phóng đại khi nói rằng, khoảnh khắc nhìn thấy Dụ Gia Trạch xuất hiện, Ô Mạn đột nhiên lạnh toát cả sống lưng. Cơn ớn lạnh như dòng điện chạy dọc từ đầu đến chân.

Từ lúc Truy Dã rời đi đến khi Dụ Gia Trạch đến, chỉ cách nhau hai, ba giây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!