Chương 16: (Vô Đề)

Ô Mạn giật thót trong lòng, không hiểu lời của Dụ Gia Trạch có ý gì.

"Haha, nhìn bộ dạng căng thẳng của em kìa, tôi đang khen em diễn xuất tốt đấy." Dụ Gia Trạch bật cười rồi nhìn sang đạo diễn, "Phải không?"

Uông Thành hoàn toàn không để ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, thẳng thắn nhận xét: "Lúc đầu Tiểu Mạn còn hơi cứng, nhưng giờ đã nhập vai hơn rất nhiều. Chỉ cần máy quay bật lên, cô ấy hoàn toàn hóa thân thành Đặng Lệ Chi."

Ô Mạn khiêm tốn khoát tay: "Mỗi lần diễn tôi đều phải mất khá lâu mới nhập tâm được."

"Diễn viên đúng là thú vị thật. Máy quay bật lên là hóa thành một người khác, tắt đi lại trở về chính mình." Dụ Gia Trạch nở nụ cười đầy ẩn ý. "Thật sự không bị nhầm lẫn sao?"

"Càng có bản ngã vững vàng, diễn viên càng không bị nhập vai quá mức." Uông Thành suy nghĩ một chút rồi nói, "Nhưng tôi không phải diễn viên, hay là để chính diễn viên trả lời thì hơn."

Ô Mạn chạm phải ánh mắt của hai người đàn ông, bình thản đáp: "Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi thì phân biệt rất rõ."

Dụ Gia Trạch không nói thêm gì, nhưng Ô Mạn lại nhạy bén nhận ra tâm trạng anh ta đã tốt lên.

Anh ta thì vui vẻ hơn, còn Ô Mạn và Uông Thành lại cảm thấy vô cùng phức tạp. Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, cả hai đều nhìn ra sự lo lắng trong lòng đối phương.

Bởi vì ngay sau cảnh này, khi đổi bối cảnh, sẽ có một cảnh hôn.

Mà lần này không phải quay trong phim trường mà là bối cảnh thực tế, chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu Dụ Gia Trạch không rời đi, làm thế nào họ có thể che giấu để quay một cảnh hôn thật ngay trước mắt anh ta đây?

Cảnh lễ tốt nghiệp hoàn tất, đến chiều tối đoàn phim thu dọn đồ đạc để chuyển đến công viên nước Trường Long. Cảnh quay tiếp theo trong kịch bản diễn ra ngay sau buổi lễ tốt nghiệp: Trần Nam đòi Đặng Lệ Chi tặng quà tốt nghiệp, và món quà cậu muốn chính là một buổi hẹn hò với cô.

Trong khoảng thời gian chuyển cảnh, Ô Mạn thăm dò hỏi: "Mai ngài bay chuyến sớm à?"

Dụ Gia Trạch ừ một tiếng: "Không nỡ để tôi đi sao?"

Anh nghĩ nhiều rồi đấy. Ô Mạn âm thầm đảo mắt. Tôi ước gì anh đi càng nhanh càng tốt ấy!

"Ừm… nhưng tôi cũng hơi lo cho ngài." Cô khẽ bóp vai anh ta, "Hôm nay ngài đã theo đoàn cả ngày rồi, buổi tối cảnh quay này có lẽ sẽ kéo dài rất muộn. Hay là ngài về nghỉ ngơi đi?"

"Tôi sẽ đi ngay sau cảnh này." Anh ta chỉ vào địa điểm trên lịch quay, "Nhưng ở chỗ này, tôi nghĩ chim nhỏ của tôi sẽ cần đến tôi."

Ô Mạn sững người, Dụ Gia Trạch vẫn còn nhớ cô sợ nước.

Chính xác hơn, cô sợ hồ bơi.

Lần đầu tiên cô ở bên anh ta, Dụ Gia Trạch từng dẫn cô tham dự một bữa tiệc hồ bơi tại biệt thự. Những cô gái mà các công tử nhà giàu mang theo đều cười dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ. Chỉ có mình Ô Mạn giữ khuôn mặt cứng nhắc, không hợp thời, chỉ biết lặng lẽ thu mình vào một góc.

Có người trêu chọc Dụ Gia Trạch: "Đồ chơi của anh không biết quy tắc gì cả, để tôi giúp anh "dạy dỗ" một chút nhé?"

Dụ Gia Trạch lười biếng đáp: "Đừng quá đáng là được."

Người đó bảo Ô Mạn đi lấy giúp một ly rượu ở quầy bar. Cô không hề biết rằng hắn đã có mưu đồ sẵn, khi cô cẩn thận bê ly rượu đi ngang qua hồ bơi, hắn bất ngờ đẩy mạnh từ phía sau.

Cô không kịp phản ứng, ngã nhào xuống nước, bọt nước b.ắ. n tung tóe, trên bờ là những tràng cười sảng khoái.

Họ nhìn cô vùng vẫy vô vọng trong nước như đang xem một tên hề làm trò. Có người chế giễu: "Đừng có giả vờ nữa, hồ bơi này chỉ sâu có một mét thôi mà."

Nhưng Ô Mạn vẫn chìm xuống, rất lâu sau cũng không trồi lên.

Cuối cùng, chính Dụ Gia Trạch là người xuống vớt cô lên. Khi đó, cô gần như đã bất tỉnh. Tỉnh lại, cô nắm chặt lấy ngón tay anh ta, yếu ớt nói: "Xin lỗi, tôi thực sự rất sợ nước."

Dụ Gia Trạch nhớ lại dáng vẻ ngày ấy của cô, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Lần đó, em hiếm hoi mới chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi."

"Vì sau đó ngài không dẫn tôi đến đó nữa, nên tôi cũng không có cơ hội để yếu đuối."

"Giờ vì đóng phim mà không còn sợ nước nữa à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!