"Oh?" Dụ Gia Trạch hơi nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên người Ô Mạn.
Bề ngoài Ô Mạn vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, nhưng những ngón tay đặt trên đùi vô thức xoắn chặt vào nhau.
Cô giả vờ suy nghĩ rồi nói: "Nếu quà cảm ơn cậu nhắc đến là tuýp thuốc mỡ trị bỏng, vậy thì xem như vậy đi."
Dụ Gia Trạch nhướng mày: "Vậy thì có vẻ chúng ta bắt nạt người ta quá rồi."
Anh ta rút từ trong túi ra một bản hợp đồng, đẩy qua bàn.
"Đây là hợp đồng dành cho nghệ sĩ cấp S của công ty chúng tôi. Hiện tại, ngoài Mạn Mạn ra, tôi chưa từng dành đãi ngộ này cho ai khác."
Truy Dã thậm chí không thèm nhấc mí mắt: "Đây là quà cảm ơn cho tôi, hay là cho anh?"
Nghe vậy, Dụ Gia Trạch bật cười trầm thấp: "Có vẻ cậu vẫn chưa hiểu được việc được đích thân tôi chiêu mộ có ý nghĩa thế nào?"
Truy Dã thờ ơ nói: "Tôi là một diễn viên, tôi chỉ cần biết làm sao để diễn tốt là đủ. Còn những chuyện linh tinh khác, không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi."
"OK, đúng là ảnh đế Cannes, trẻ tuổi tài cao, cũng là một kẻ có cá tính." Dụ Gia Trạch nhếch môi, móc ngón tay kéo lại bản hợp đồng, thong thả xé nó làm hai nửa. "Không quan tâm đến sự nghiệp, vậy có quan tâm đến mỹ nhân không? Tôi thấy cậu có không ít tin đồn tình ái đấy."
"Anh định làm tú ông à?"
Ô Mạn đang uống trà, nghe Truy Dã nói vậy suýt nữa bị sặc.
"Khụ, khụ…"
Dụ Gia Trạch vỗ lưng cô như đang dỗ một đứa bé: "Lớn từng này rồi, uống trà còn bị sặc nữa."
Ô Mạn cười gượng, Dụ Gia Trạch lúc này mới dời sự chú ý quay sang Truy Dã: "Cậu thích kiểu người thế nào? Tôi thật sự có thể giới thiệu giúp."
Truy Dã lơ đãng lướt qua Dụ Gia Trạch, ánh mắt như có như không dừng lại trên người Ô Mạn.
"Cứng miệng, thích tỏ ra mạnh mẽ, không có tình người…" Mỗi từ cậu thốt ra, tim Ô Mạn lại đập nhanh thêm một nhịp. Tựa như từng chữ đều đang nhắm thẳng vào cô.
Bàn tay Dụ Gia Trạch đặt trên lưng cô cũng siết chặt từng chút một.
Truy Dã bỗng bật cười, thu lại ánh mắt: "Ngoại trừ những đặc điểm trên, tất cả đều có thể là gu của tôi."
Dụ Gia Trạch nhướn mày, chậm rãi thả lỏng tay khỏi Ô Mạn, có chút tiếc nuối nói: "Vậy xem ra tôi không thể giới thiệu giúp cậu rồi, vì gu của tôi hoàn toàn trái ngược."
Truy Dã khẽ nhếch môi, ẩn ý sâu xa: "Không sao, thứ tôi thích, tôi thích tự mình cướp lấy."
Bữa ăn chẳng khác nào nuốt phải phân cuối cùng cũng kết thúc. Ba người chia tay ở cửa thang máy.
Dụ Gia Trạch ôm eo Ô Mạn quay về phòng, không hề nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến Truy Dã nữa, như thể đã hoàn toàn quên mất vừa rồi ăn tối cùng ai.
Ô Mạn nghĩ rằng màn kịch này xem như đã hạ màn.
Trước khi ngủ, cô gắng gượng thân thể mệt mỏi rã rời, đứng trước gương trang điểm đắp mặt nạ. Dụ Gia Trạch từ phía sau ôm chặt lấy cô, đặt từng nụ hôn lên sau gáy.
"Ngài tiết chế một chút đi…" Cô yếu ớt nói.
Anh ta nhìn cô qua gương, như vô tình hỏi: "Em thấy Truy Dã là người thế nào?"
Bàn tay Ô Mạn đang đắp mặt nạ khẽ khựng lại, nhưng rất nhanh liền tiếp tục bóp thêm tinh chất trong túi, giọng điệu như chẳng có gì đáng nói:
"Một đứa trẻ rất có năng khiếu, vừa mới bước chân vào nghề nên dễ kiêu ngạo, cũng thường xuyên không biết nhìn sắc mặt người khác khi nói chuyện."
Dụ Gia Trạch trầm ngâm "ừm" một tiếng: "Những lời này, là đánh giá cao hay chán ghét đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!