Chương 14: (Vô Đề)

Ô Mạn rút tay về: "Nói gì vậy, tôi đâu có giận."

"Cứng miệng."

"Đừng nói nhảm nữa, xe tôi sắp tới rồi, đưa cậu đến bệnh viện."

Truy Dã lập tức thay đổi sắc mặt: "Tôi không đi."

Ô Mạn không ngờ cậu ta lại từ chối: "Là cậu không muốn tôi đưa đi hay…?"

"Tôi không đi bệnh viện, ai đưa cũng vậy."

"Cậu là con nít ba tuổi à?"

Bị nói là con nít, cậu ta thản nhiên giở trò: "Dù sao tôi cũng không đi."

"Vậy vết bỏng của cậu thì sao?"

"Mua ít thuốc mỡ trị bỏng với dung dịch sát khuẩn thoa lên là được."

"……"

Ô Mạn cạn lời, nhưng cô cũng không thể ép buộc cậu ta đến bệnh viện, đành thuận theo ý cậu, đưa về khách sạn. Trên đường đi, cô ghé vào một tiệm thuốc, mua hết tất cả các loại thuốc trị bỏng.

Truy Dã nhìn túi thuốc đầy ắp, cười híp mắt nói: "Chị, lúc chị mua thuốc trông cứ như một tổng tài bá đạo vậy."

"Tôi cảm ơn cậu vì chưa nói tôi giống kẻ nhà giàu mới nổi."

Xe nhanh chóng đến khách sạn, trong thang máy, Ô Mạn ném bịch thuốc to tướng cho Truy Dã. Cậu ta không thể tin được: "Chị không định phủi tay mặc kệ tôi đấy chứ?"

Ô Mạn trừng mắt: "Thuốc tôi đã mua rồi, còn muốn tôi thoa giúp nữa à?"

"Không lẽ không giúp sao?" Truy Dã nhếch môi, "Hóa ra chị không chỉ là tổng tài bá đạo mà còn là tra nữ*."

(*Tra nữ: chỉ những cô gái bạc tình, lăng nhăng hoặc vô tâm trong tình cảm.)

"Gọi trợ lý của cậu tới đi!"

"Anh ta còn đang nhậu ở quán vỉa hè, đợi anh ta về thì vết bỏng của tôi có khi còn nặng hơn…"

"Vừa rồi là ai thà c.h.ế. t cũng không chịu đi bệnh viện ấy nhỉ?"

"Khác chứ, tôi không thích bệnh viện."

"Cãi không lại cậu." Ô Mạn không thèm để ý cậu nữa, trực tiếp bấm tầng của mình.

Truy Dã ôm bịch thuốc đứng trong góc, cũng không nhấn nút, chờ đến khi cửa thang máy mở ra thì lẽo đẽo theo sau Ô Mạn.

Cậu ta cứ thế đường hoàng đi theo cô đến tận cửa phòng.

Ô Mạn quay người, giơ tay ra hiệu dừng lại: "Này nhóc con, nếu cậu còn bước vào nữa thì chính là lưu manh rồi đấy, hiểu không?"

Truy Dã không nói gì, chỉ lặng lẽ vén tay áo lên. Một mảng da lớn đã phồng rộp, sưng đỏ.

Ánh mắt Ô Mạn dừng trên vùng da tội nghiệp ấy, cổ họng khẽ động, nhưng cô vẫn mạnh mẽ dời mắt đi, đóng sập cửa trước mặt cậu.

Cô thay bộ quần áo ướt dính, nhưng hình ảnh những vết bỏng kia cứ lởn vởn trong đầu.

Cuối cùng, sau khi đi qua đi lại trong phòng một lúc, cô thử mở cửa ra, thò đầu nhìn ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!