Trong lòng Ô Mạn hiểu ngay, gần đây Kỷ Chu đang dần hết thời, nên mới bất chấp tất cả để bám vào cô nhằm tạo nhiệt.
Dù sao cơn sốt Kim Tượng vừa qua, cô là nữ minh tinh có chỉ số tìm kiếm đứng đầu trên các bảng xếp hạng, chẳng khác nào một túi m.á. u di động tự nhiên.
Trong điện thoại, cô nhấn mạnh nhiều lần rằng giữa cô và hắn không có bất cứ cuộc trò chuyện nào đáng kể, lúc này Dụ Gia Trạch mới bực bội nói sẽ dạy cho hắn một bài học rồi bỏ qua chuyện này.
Những ngày quay phim tiếp theo, ai cũng nhìn ra được hai diễn viên chính trong đoàn đang có mâu thuẫn.
Bình thường, họ vốn đã ít giao lưu ngoài cảnh quay, nhưng bầu không khí gượng gạo khi cả hai cố tình lơ nhau thật sự sắp phá vỡ vũ trụ.
Đạo diễn Uông Thành rất đau đầu. Buổi quay tối nay diễn ra tại một quán ăn vỉa hè, sau khi kết thúc công việc, ông dứt khoát gọi mọi người ở lại tụ tập ăn uống, với ý định hóa giải băng giá giữa Ô Mạn và Truy Dã.
Đạo diễn đã lên tiếng, Ô Mạn tất nhiên không thể từ chối. Thực ra, bản thân cô cũng cảm thấy hành động giận dỗi của mình thật trẻ con. Chung quy đây cũng chỉ là va chạm giữa đồng nghiệp nơi công sở, bao năm lăn lộn trong giới, cô đâu thiếu kỹ năng giữ hòa khí để giữ thể diện cho đôi bên? Nhưng khi cô định bình thản mở lời với Truy Dã, vừa nhìn thấy bộ mặt cau có của cậu, chẳng có chút ý định nhượng bộ nào, cơn giận trong cô lại bùng lên, cô dứt khoát quay người bỏ đi.
Trên bàn tiệc, hai người họ ngồi ở hai đầu xa nhất, tạo thành một đường chéo tuyệt đối.
Người giỏi khuấy động không khí nhất vẫn là Chung Nhạc Thanh. Những trò như "truyền giấy bằng miệng" không phù hợp với dịp này, nhưng ông ta vẫn còn nhiều trò chơi trên bàn rượu khác.
"Đạo diễn, chúng ta chơi một ván 'Tôi chưa từng' đi!"
Uông Thành hơi ngơ ngác: "Chơi thế nào?"
"Trò này hợp với những người có nhiều kinh nghiệm sống như đạo diễn nhất luôn!" Chung Nhạc Thanh rất biết cách nịnh nọt, "Luật chơi đơn giản lắm, mỗi người mở rộng bàn tay, lần lượt nói ra một việc mà mình đã từng hoặc chưa từng làm. Nếu chưa từng hoặc đã từng làm điều đó tương ứng, thì phải gập một ngón tay lại. Ai gập hết trước tiên thì phải uống rượu."
Đinh Giai Kỳ bĩu môi: "Vậy tôi là người trẻ nhất, chắc c.h.ế. t quá!"
Một nữ diễn viên phụ phàn nàn: "Cô đừng uống bậy nữa, say rồi là hôn lung tung đó! Tối hôm nọ trong phòng bao ai cũng bị cô hại cả."
Lúc Ô Mạn rời đi, Đinh Giai Kỳ vẫn còn tỉnh táo, có vẻ sau khi cô đi mới xảy ra chuyện này.
Đinh Giai Kỳ chắp tay xin lỗi: "Xin lỗi mà, chị ơi! Nhưng em còn nhớ môi chị rất mềm, ha ha!"
Sau khi thân thiết với mọi người, cô ấy trở nên hoạt bát hơn nhiều, không còn gò bó như lúc mới vào đoàn.
"Tôi làm sao mềm bằng Truy Dã được, vừa thấy cậu ấy vào là cô đã ôm chặt không buông rồi hôn tới tấp."
Mặt Đinh Giai Kỳ chưa uống đã đỏ bừng, lắp bắp nói: "Đừng có nói bậy, em nhớ là em không… không có hôn trúng môi đâu."
Giọng càng lúc càng nhỏ, gần như muốn chui xuống gầm bàn.
"Đúng là không hôn môi, vì cô không với tới! Chỉ có thể coi cổ Truy Dã như móng giò mà gặm."
"Xin lỗi, xin lỗi, em thật sự không biết mình uống say sẽ như vậy…"
Ô Mạn chợt nhớ lại dấu hôn trên cổ Truy Dã đêm đó, lớp che khuyết điểm trên cổ cậu bị mờ đi, cô cứ nghĩ rằng hôm đó hai người họ đã xảy ra chuyện, không ngờ chỉ là do Đinh Giai Kỳ phát điên vì say.
Tâm trạng cô chợt tốt lên một chút.
Truy Dã thản nhiên nói: "Sao lần nào gặp nhau cô cũng xin lỗi tôi vậy? Hay là thế này đi, tôi cắn lại cô một cái trên cổ, vậy cô khỏi phải xin lỗi nữa nhé?"
Đinh Giai Kỳ bị trêu chọc đến mức mặt càng đỏ hơn.
Ô Mạn thu lại ánh mắt, cảm giác tốt hơn ban nãy chắc chỉ là ảo giác thôi. Tâm trạng cô thực sự chẳng hề khá lên.
Chung Nhạc Thanh không chịu nổi nữa, vội chen ngang: "Rượu lên rồi đây! Bắt đầu chơi nào!"
Ô Mạn âm thầm giơ ngón cái với Chung Nhạc Thanh.
Mọi người ồn ào đòi đạo diễn mở màn trước. Uông Thành suy nghĩ rồi nói: "Tôi đã kết hôn… Cái này được chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!