Cảnh quay này không hề quá mức, quần áo vẫn mặc chỉnh tề, thậm chí còn không có cả một nụ hôn. Nhưng chính vì vậy mà ham muốn dục vọng giằng co giữa hai nhân vật lại càng khó thể hiện.
Quay đi quay lại nhiều lần vẫn chưa đạt được trạng thái mà đạo diễn mong muốn, cuối cùng đành phải tạm dừng.
Ô Mạn mặt dày bước lên hỏi: "Đạo diễn, rốt cuộc là chỗ nào chưa đúng ạ?"
"Quá cứng nhắc." Uông Thành đáp gọn lỏn.
"Nhưng vốn dĩ Đặng Lệ Chi không giỏi mấy thứ này, cứng nhắc chẳng phải rất hợp sao?"
"Cứng nhắc chỉ là bề ngoài." Uông Thành thở dài: "Phải nói thế nào với cô đây? Từng cử chỉ của cô đều mang theo vẻ kiêu hãnh, vì sự tự tin về nhan sắc đã khắc sâu vào tận xương tủy. Cô biết mình chỉ cần nhẹ nhàng ngoắc một ngón tay cũng có thể khiến người khác chú ý, nên sự cứng nhắc trong cách thể hiện của cô biến thành sự thờ ơ, chẳng mảy may để tâm. Nhưng Đặng Lệ Chi chỉ là một người bình thường, mất hết lý trí, dốc sức quyến rũ một chàng trai nhỏ hơn mình nhiều tuổi.
Tâm lý này hoàn toàn khác biệt. Cô không đạt được tâm lý đúng ngay từ đầu, nên khi bị Trần Nam từ chối ở đoạn sau, cảm xúc tủi hổ và phẫn uất của cô cũng trở nên hời hợt."
Uông Thành đã nói rất rõ ràng, cũng xem như đang khéo léo nhắc nhở cô rằng: cô chưa thực sự nhập vai.
Hai ngày rời đoàn phim rõ ràng đã ảnh hưởng đến cô. Khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy, ẩn sau lớp hương phấn son, đeo lên chiếc mặt nạ quen thuộc, âm thanh màn trập vang lên khiến cô cảm thấy vững dạ. Cô lại trở thành Ô Mạn – người có thể kiểm soát mọi thứ – thay vì Đặng Lệ Chi yếu đuối đến mức rơi nước mắt.
Khoảng cách ngắn ngủi này giúp cô bớt hoảng loạn, khiến cô tưởng rằng mình có thể tách biệt rõ ràng giữa nhân vật và bản thân.
Nhưng cô đã đánh giá quá cao chính mình.
Ô Mạn thầm hối hận trong lòng, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, cảnh quay nhanh chóng được tiếp tục.
Cô bước chân trần trên sàn ẩm ướt, đi đến trước mặt Truy Dã, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cậu.
Truy Dã vừa mở miệng định nói thì Ô Mạn đã bịt miệng cậu lại, đẩy anh ngã xuống ghế sofa đơn.
Gương mặt Truy Dã lộ rõ vẻ kinh ngạc, chẳng bao lâu, sắc đỏ lan tràn khắp khuôn mặt.
Bởi vì ngón chân trần của Ô Mạn đang nhẹ nhàng lướt trên quần đồng phục của cậu.
Cơn mưa dữ dội bên ngoài cửa sổ đổ xuống không ngừng, cửa kính trong phòng tắm hơi đóng kín, cả căn phòng bị kén xuân bao phủ chặt chẽ, bức bối và ẩm ướt, giam cầm cả hai bên trong, không có đường thoát.
Bộ đồng phục vốn phẳng phiu, dưới sự đụng chạm ấy bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn, như những gợn sóng trên mặt hồ khi trời mưa, lan tỏa từng vòng, từng vòng.
Ô Mạn đứng trước ghế sofa, nhấc chân, chậm rãi lướt dọc theo ống quần, như thể đang lau đi những giọt nước chưa khô, để lại một vệt ẩm nhạt mờ.
Ngón chân trắng nõn sơn màu đỏ thẫm, nổi bật trên nền quần đen, tựa như một cây cọ mềm mại, không màng đến độ đậm nhạt mà tùy tiện vẽ lên, hòa quyện khát khao vào nhau.
So với động tác táo bạo, ánh mắt cô lại không dám đối diện với Truy Dã.
Còn cậu thì nhìn thẳng vào cô, ánh mắt phức tạp, cánh tay siết c.h.ặ. t t.a. y vịn, gân xanh nổi rõ.
Yết hầu thiếu niên nóng rực, lên xuống khó nhịn, giọng khàn khàn: "Chị."
Ô Mạn nghe thấy câu thoại này, động tác bàn chân đang tiến gần đến bên trong đùi cậu chợt chững lại, như thể đang do dự.
Lần này, cô căng thẳng hơn hẳn mấy lần trước. Vì tư thế này phải diễn đi diễn lại nhiều lần, bắp chân cô dần bị chuột rút.
Cơn run rẩy khiến cô mất thăng bằng, Truy Dã liền đưa tay đỡ lấy eo cô, thuận thế kéo cô vào lòng.
Ô Mạn cứ thế lao thẳng vào n.g.ự. c anh.
Đây đã không còn nằm trong kịch bản, nhưng Uông Thành không hô "Cắt!". Trong mắt ông, cơn chuột rút vô tình ấy lại tạo ra sự căng thẳng hoàn hảo, vì vậy ông chỉ lặng lẽ để máy quay tiếp tục chạy.
Cơn co rút vẫn chưa dừng lại, Ô Mạn ngồi trên eo Truy Dã, một chân còn co giật từng hồi, trông vô cùng buồn cười.
Truy Dã một tay ôm lấy eo cô, tay kia xoa bóp bắp chân cô, ngẫu hứng nói: "Chị, đau lắm không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!