Chương 11: (Vô Đề)

Khoảnh khắc ấy, từng sợi lông tơ trên người Ô Mạn dựng đứng cả lên.

Hóa ra tối qua Truy Dã thực sự đã nhìn thấy... Nhưng cậu có biết thế nào là "phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói" không? Thật không hiểu nổi cái miệng ăn nói xông xáo này đã đắc tội với bao nhiêu người rồi.

Ô Mạn dứt khoát tỏ ra thản nhiên, thẳng thắn đáp:

"Ngại à? Chú ý cách dùng từ của cậu nhé. Việc không muốn bị người ta phát hiện khi đang trêu ghẹo và việc không muốn bị một người nhất định nào đó phát hiện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

Cô khẽ mỉm cười:

"Nhưng dù sao cũng cảm ơn chiếc áo khoác của cậu."

"Vậy anh ta thực sự là vậy sao?"

Câu hỏi bất ngờ của Truy Dã khiến Ô Mạn sững người.

"Cậu chưa từng nghe tin đồn à?"

"Có chứ." Truy Dã nhìn thẳng vào mắt cô, giọng chắc nịch:

"Tin đồn còn nói diễn xuất của chị rất tệ, nhưng tôi không nghĩ vậy. Thế nên, sao phải tin vào lời đồn chứ? Tôi muốn nghe chị nói ra."

Ô Mạn đột nhiên cảm thấy lúng túng, khó mà mở miệng trả lời.

Cô đành lảng tránh:

"Nhanh chóng vào diễn thôi!"

Mặt trời dần lặn xuống, bầu trời như một chai nước ép việt quất bị đổ, màu xanh tím đặc quánh bao phủ lấy những đám mây, để lộ chút ánh hoàng hôn leo lét hấp hối.

Uông Thành vỗ đùi đánh đét:

"Chính là ánh sáng này! Mau mau mau! Cố gắng quay một đúp là đạt luôn!"

Lúc này, ba người họ đã đến bờ sông. Truy Dã và Chung Nhạc Thanh ngồi trên ghế xếp, mỗi người cầm một chiếc cần câu. Ô Mạn đứng bên cạnh, tay xách một chiếc xô sắt trống trơn.

Người phụ trách bấm máy vội vã chạy đến trước ống kính, đánh bảng đạo diễn. Quay phim chính thức bắt đầu.

Chồng của Đặng Lệ Chi, Từ Long, mới bắt đầu sở thích câu cá khoảng hai năm trước. Những ngày cuối tuần, anh thường rủ vài người bạn đi câu bên bờ sông, chưa bao giờ dẫn Đặng Lệ Chi theo. Vì thế, hôm nay là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy chồng mình câu cá.

Từ Long vừa câu vừa quay lại nhìn cô, giọng dịu dàng:

"Em có thấy chán không?"

Đặng Lệ Chi lắc đầu.

"Vậy thì tốt, anh sợ em chán, lần sau sẽ đưa em đi cùng nhiều hơn."

Bên cạnh, Trần Nam lặng im không nói, bàn tay nắm cần câu siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Từ Long để ý thấy bèn lên tiếng chỉ dẫn:

"Câu cá quan trọng là phải giữ tâm thái bình tĩnh. Cậu càng căng thẳng thì cá cũng chẳng cắn câu đâu. Nó sẽ đến khi nó cần đến. Cứ thả lỏng đi."

Trần Nam lại phản bác:

"Nhưng nếu không có khát vọng mãnh liệt, thì cá cũng sẽ không cảm nhận được đúng không? Nếu anh thờ ơ với nó, dù nó có ở ngay dưới lưỡi câu đi nữa, nó cũng sẽ bỏ đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!