"Dạ Lâm Sương trước khi trời tối liền trở về Nam Ly Cảnh Thiên, ngươi nói xem một mình ngươi ngồi ở đó làm gì?"
Lộ Tiểu Thiền vừa đi vừa hỏi.
Ánh trăng trong trẻo rơi xuống trên người bọn họ, kéo thành hai cái bóng nối liền cùng một chỗ, hòa cùng vẻ yên tĩnh phía sau núi.
Lộ Tiểu Thiền vừa mở miệng, liền cảm thấy cái nơi này thật trống trải hoang vu, mỗi một câu nói... đều chỉ dành cho nhau nghe.
"Ta suy nghĩ một vấn đề." Thư Vô Khích trả lời.
"Vấn đề gì a? Còn có vấn đề mà ngươi nghĩ không ra?"
Lộ Tiểu Thiền tò mò, tiến lên hai bước, vòng tới trước mặt Thư Vô Khích, ngẩng đầu muốn nhìn vẻ mặt của hắn.
"Tiểu Thiền, nếu có một ngày ngươi cam nguyện hi sinh chính mình... là vì thiên hạ thương sinh, hay là chỉ vì một người?" Thư Vô Khích mở miệng hỏi.
Lộ Tiểu Thiền ngây ngẩn tại chỗ.
Đây mà gọi là vấn đề gì a!
"Ta? Hi sinh chính mình? Ta sợ chết như vậy, còn hi sinh chính mình?"
Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bật cười to. Y bụng dạ hẹp hòi, làm sao có thể lòng mang thiên hạ?
"Ngươi không sợ chết chút nào." Thư Vô Khích trả lời.
Câu trả lời của hắn rất khẳng định, rất trịnh trọng, giống như ở trong lòng hắn Lộ Tiểu Thiền vĩnh viễn là hoàn mỹ nhất.
"Ta cũng là một trong muôn vàn chúng sinh, nhỏ bé biết bao, vì thương sinh mà chịu chết gì đó, ta mới không nỡ đâu!"
Lộ Tiểu Thiền cố ý chơi xấu, dùng trán đụng vào cằm Thư Vô Khích, ai ngờ đau chính là đầu của mình.
"Cho nên, nếu như ngươi hi sinh chính mình, là vì một người nào đó sao?"
"Cũng không phải. Sống tốt như thế, hi sinh chính mình làm gì." Lộ Tiểu Thiền quơ quơ tay.
Thư Vô Khích trầm mặc, bàn tay lôi kéo Lộ Tiểu Thiền lạnh đi.
"Trừ ngươi ra." Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, bỗng nhiên rất nghiêm túc mà thốt ra ba chữ này.
Thư Vô Khích dừng bước, nhìn Lộ Tiểu Thiền.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói trừ ngươi ra a. Trên thế giới này, còn có điều gì so với ngươi tốt hơn, tốt đến khiến ta ngay cả mạng của chính mình cũng không cần?"
Thư Vô Khích không nói lời nào, hắn nhìn Lộ Tiểu Thiền, dùng một loại ánh mắt mà Lộ Tiểu Thiền chưa bao giờ thấy qua.
Đây không phải biển cả ngàn vạn năm yên tĩnh, mà là nhiệt liệt, như đuổi theo cái gì đó, chấp niệm đến không thể buông bỏ.
"Về sau... Về sau không cần làm như vậy...."
"Cái này không phải chỉ cần ngươi nói "không cần làm như vậy", thì sẽ không làm như vậy."
Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên nghĩ tới Dạ Lâm Sương, hắn từng nói về những đêm giá lạnh tại Bắc Minh, ngóng nhìn về Nam Ly.
Đó nhất định là phong cảnh đẹp nhất trong lòng hắn, cho nên vô luận Liên Nguyệt Nguyên Quân biến thành thế nào, vô luận hắn làm cái gì, ở trong lòng Dạ Lâm Sương hắn vĩnh viễn đều là cực quang bỗng nhiên rơi xuống.
"Nếu như ta hi sinh chính mình, tuyệt đối không phải vì để ngươi tàn tạ sống tạm, mà bởi vì ngươi là điều tốt đẹp nhất mà ta nhìn thấy, ta phải bảo vệ ngươi. Vô Khích ca ca, ngươi đừng hỏi ta vấn đề như vậy, ta sẽ sợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!