Chương 43: Sư thúc, thỉnh tự trọng!

Trong nháy mắt, giọt nước trở thành thế, Trùng Tiêu đại chú mở ra, lượn vòng mà đi, xuyên qua cánh cửa.

Trên cánh cửa lưu lại chú văn ấn ký của Trùng Tiêu chú, Tà linh trong cả biệt viện đều bị hút vào.

Lúc đầu thanh âm gào thét của chúng vô cùng sắc bén chói tai, nhưng tại một khắc rơi vào trong chú liền hóa thành nhẹ nhàng vang vọng.

Cảnh tượng khô héo trong viện như mùa xuân ấm áp trở lại, lan tràn sinh khí.

Nhóm đệ tử trước cửa lấy lại thần trí, bò dậy.

Thư Vô Khích mở miệng nói: "Chúng ta đi vào."

"Được!"

Một đạo Trùng Tiêu chú lúc nãy của mình có thể nói ngưng tụ phi thường tốt, nếu Côn Ngô nhìn thấy, khẳng định cũng sẽ ước ao ghen tị!

Lộ Tiểu Thiền tự tin hơn gấp trăm lần đang muốn đá cửa xông vào, lại bị Thư Vô Khích nắm lấy eo, "Ngươi theo phía sau ta."

Thư Vô Khích đã nói như vậy, xem ra bên trong thật sự là Ma quân rồi!

Chính mình tu hành không đủ, vẫn nên ôm chặt Thư Vô Khích cái đùi lớn này đi!

Lộ Tiểu Thiền lập tức vòng ra phía sau Thư Vô Khích, Thư Vô Khích nhấc chân bước tới ngưỡng cửa, cánh cửa kia liền tự động mở ra.

Hơn nữa một chút thanh âm đều không có, trong phòng cũng không có lấy một tia sáng, từ nơi sâu thẳm phảng phất như có một bàn tay vô hình, đang mời bọn họ tiến vào.

Nhóm đệ tử vừa mới tỉnh lại lập tức ngăn cản hai người tiến vào.

"Hai vị... bên trong là gia sư Mạnh Viễn Đạo, hắn...."

Lộ Tiểu Thiền thay bọn họ nói ra hai chữ kia: "Nhập ma."

"Đúng thế... Tà linh này không phải tầm thường...."

"Các ngươi tu vi không đủ, ở bên ngoài chờ đi!"

Lộ Tiểu Thiền nói xong, còn sờ sờ cằm, thực sự là không được rồi, sao mình lại đánh giá tu vi người khác y như là cao nhân đắc đạo vậy a!

Y nắm lấy đai lưng Thư Vô Khích, đi vào trong bóng tối.

Trong phòng một mảng vẩn đục, Lộ Tiểu Thiền sắp không thở nổi.

Khang thị nằm ở trên giường nhỏ, dáng vẻ kia khó có thể nhìn thẳng, mà Mạnh Viễn Đạo vẫn như cũ áp bức nàng, không chịu buông tha nàng.

Lộ Tiểu Thiền hoàn toàn không nhìn thấy thân hình Mạnh Viễn Đạo, chỉ thấy một đoàn Tà linh to lớn, dày đặc đến nỗi đem Mạnh Viễn Đạo từ cốt nhục đến nguyên đan đều gặm không chừa chỗ nào.

Lộ Tiểu Thiền theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, y cũng không ngờ bị Tà linh ăn mòn lại là chuyện kinh khủng thế này, thân tâm đều mất.

"Tiểu Thiền, ta lại kết một đạo kiếm trận cho ngươi xem." Thư Vô Khích mở miệng nói.

"Cái gì? Ngươi còn muốn kết kiếm trận cho ta xem!"

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, hôm nay Vô Khích ca ca thật cao hứng a!

"Ngươi giỏi mượn thế nước. Phi Thoan kiếm trận mượn chính là thế nước."

Lộ Tiểu Thiền nghe xong, liền thấy thật không thể tin được!

Thư Vô Khích giống như cái gì cũng có thể mượn tới dùng! Phá Nguyệt kiếm trận mượn chính là ánh trăng, Trùng Tiêu kiếm trận mượn chính là sấm sét, mà Phi Thoa kiếm trận ngay cả nước cũng có thể mượn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!